Cha Nuôi - Ngôn Tình

Chương 61: Rời xa



Thủ tục nhanh chóng được tiến hành, ca mổ diễn ra trong vòng năm giờ đồng hồ.

Những người ngồi đợi ở bên ngoài ai cũng đều mang vẻ mặt khẩn trương hiện rõ. Nhất là Lưu Ly và Lâm An Vũ. Cô nắm chặt hai tay, mắt dán vào phòng mổ. Từng phút từng giây trôi qua đều như muốn bóp người ta đến nghẹt thở.

Lưu Ly chỉ biết hai chữ "rủi ro" kia có nghĩa là cha nuôi sẽ mãi mãi không quay lại nữa, cô không muốn như vậy, không muốn một chút nào.

Trên thế gian này, vạn vật đều là hữu duyên hữu phận. Tình cờ đi trên đường chỉ vô tình lướt qua nhau, đó cũng là cả một quá trình của kiếp trước. Huống hồ, người đó không những lướt qua mà còn bước vào cuộc đời của bạn, cho bạn hơi ấm, cho bạn tình thương giữa cái xã hội luôn xem bạn là rác rưởi và cho bạn một cuộc đời bình an vui vẻ.

Lỗi lầm của quá khứ, là do cô sai, do cô ngu ngốc, có không biết giữ đến khi sắp mất rồi mới đau lòng hối hận.

Lưu Ly cúi mặt xuống, một giọt nước trong suốt trượt khỏi khóe mắt:

"Cha nuôi, con còn chưa kịp nói lời xin lỗi, người không thể bỏ con mà đi được..."

Đúng ba tiếng sau, cửa phòng mổ được mở ra. Vị bác sĩ trung niên dáng vẻ mệt mỏi xuất hiện từ trong phòng mổ, Lâm An Vũ nhanh chóng chạy đến hỏi:

"Bác sĩ, kết quả thế nào?"

Lưu Ly ngẩng mặt lên, cô nín thở lắng nghe, đổi lại chỉ là giọng nói áy náy và ưu phiền của bác sĩ:

"Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức..."

"Cái gì? Ông nói cái gì hả?" Lâm An Vũ như phát điên chạy đến túm cổ áo bác sĩ nhấc bổng lên, vị bác sĩ sợ đến mức lắp bắp:

"Anh.... có... có... gì... từ từ... nói"

Y tá và hộ lí nhanh chóng kéo Lâm An Vũ ra, một khắc ấy Lưu Ly tưởng như không thở nổi.

Bàn tay mờ dần, khung cảnh trước mắt nhòe đi, sụp đổ thật rồi...Cuối cùng, người ấy vẫn bỏ đi, người ấy vẫn bỏ cô mà đi...

Hai năm sau...

Một cô gái trẻ cầm bó hoa hồng bạch thanh khiết, đứng trước một ngôi mộ màu trắng trong nghĩa trang của thành phố B. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt, có gương mặt trẻ trung và đáng yêu, nhưng đôi mắt ấy lại như chìm đắm trong hồi ức đau thương.

Cô gái nở một nụ cười yếu ớt:

"Cha nuôi, hôm nay con đến thăm người. Người vẫn khỏe chứ?"

"Ở bên đó, người có nhớ con không?"

"Nơi này, không có cha nuôi, thế giới thật lạnh lẽo!"

Lưu Ly còn nhớ rõ cái ngày của hai năm trước lúc vị bác sĩ thông báo cái chết của Diệp Sở cô đã ngất đi, sau đó Lâm An Vũ còn đòi san bằng cả bệnh viện. Mọi chuyện sau đó nữa, cô đều không còn quan tâm.

Suốt hai năm qua, cô sống như một cái xác không hồn. Từ cái ngày Diệp Sở mất, cô thẫn thờ, cô bơ vơ, lạc lõng. Cô thường hay thơ thẩn, ngồi nói chuyện một mình, tự cười một mình, sau đó ôm mặt khóc thật to. Cô còn hay qua phòng ngủ của Diệp Sở thức suốt đêm chỉ để nhìn cái gối của hắn. Thậm chí cô còn thường xuyên làm những món mà hắn thích ăn, làm xong rồi lại nhìn mấy món đó đến nguội lạnh rồi đổ đi,...

Có lần Lưu Ly định tự sát bị bà quản gia già bắt gặp, bà ấy ôm cô khóc đến mức sưng cả mắt, sau đó nhét vào tay cô một chiếc đồng hồ vỏ quýt, không nói không rằng rồi bỏ đi. Lưu Ly mở cái đồng hồ ra, trong đó là bức ảnh của cô, bên dưới còn có một dòng chữ viết tay rất nhỏ rất quen thuộc:

"Ta yêu con!"

Nét chữ không đẹp lắm, nhưng có thể thấy được người viết đã rất nắn nót, như dùng chính trái tim và máu thịt của mình mà vẽ lên. Chiếc đồng hổ nho nhỏ ấy đến bây giờ vẫn còn được đeo trên cổ của Lưu Ly.

Cô đặt bó hoa hồng bạch xuống, sờ tay lên chiếc đồng hồ, mắt ngân ngấn nước, dịu dàng nói:

"Con cũng yêu người, cha nuôi!"

"Nếu tình yêu của chúng ta là sai trái, kiếp này định sẵn vô duyên. Vậy kiếp sau, con sẽ đi tìm người, dù cho có đi đến góc bể chân trời, con cũng nhất định phải tìm được người..."

Lưu Ly đứng đó nhìn bức ảnh của người ấy trước ngôi mộ, nước mắt rơi lã chã. Cô nói rất nhiều, rất nhiều chuyện. Đến khi bầu trời tắt nắng cô mới rời đi.

Bóng lưng cô gái nhỏ xa dần xa dần rồi mất hẳn sau khúc ngoặt.

Một người đàn ông mặc âu phục đen xuất hiện, người đó nhìn bó hoa hồng vẫn còn tươi mới mà không biết trong lòng có tư vị gì. Bàn tay thon dài mơn trớn cánh hoa trắng nõn, khóe môi lạnh lùng nhấp nháy hai chữ:

"Lưu Ly..."