Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 11



“Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài!”

Đoàng!

Trịnh Liệt giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn trần nhà tối đen.

Vết thương do tai nạn giao thông ẩn ẩn đau, Trịnh Liệt theo bản năng lại sờ lên ngực. Trong mộng, cái cảm giác viên đạn xuyên qua trái tim vừa lạnh lẽo vừa nóng rực, vô cùng chân thật, khiến hắn không biết phải làm sao.

Trở lại sống một mình trong biệt thự hắn vẫn không có gặp qua bất kỳ ai, trong đầu thì cứ lặp đi lặp lại câu hỏi “Vì cái gì?”.

Nếu sự tình phát sinh trong mộng là thật, như vậy những đứa con nuôi, những kẻ hắn luôn tự nhận là không làm thất vọng, cư nhiên đối với những việc làm của hắn không hề có chút cảm kích. Tất cả mọi thứ, cả nhà ở cùng nhau hòa thuận vui vẻ cùng khoái trá, đều là thứ do bọn họ đóng kịch dựng nên.

Còn hắn chỉ là quá ngu ngốc mà chẳng hay biết gì, cuối cùng trở tay không kịp bị Ân Triệu Lan khống chế toàn bộ tập đoàn Trung Thiên, sa thải toàn bộ ban giám đốc, còn đối kẻ cùng đường như hắn ban cho một viên kẹo đồng!

Tên kia nói như thế nào?

Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài…

Năm vị thiếu gia… năm vị thiếu gia…

Thật sự là không thiếu một ai!

Trịnh Liệt lấy tay che mặt, cúi đầu cười rộ lên.

Đến cuối cùng hắn đã làm gì để bọn họ hận hắn đến như vậy? Đào hết tâm tư cũng không cảm phục được một đám bạch nhãn lang!

(bạch nhãn lang: chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác)

Trịnh Liệt oán hận một quyền lại một quyền nện lên giường, sau đó chỉ còn lại vô lực cùng mờ mịt.

Thời điểm hắn chết hắn ba mươi ba tuổi, tỉnh lại thì lại là lúc hắn gặp tai nạn ba năm trước, rốt cuộc là vì cái gì?

Hoàn toàn ngủ không được, Trịnh Liệt ăn mặc chỉnh tề, lái chiếc Bugatti đi Thiên Vương Tinh tìm Tiêu Sân.

Lần cuối cùng gặp lại Tiêu Sân là chuyện của kiếp trước. Lúc hắn thu nhận mấy cái con nuôi, quan hệ giữa bọn hắn vẫn rất thân thiết. Tiêu Sân đối với đứa em trai này rất tốt, vốn là kẻ âm hiểm thủ đoạn lại độc ác, thế nhưng lần nào cũng đều mệt nhọc vì hắn thu thập mọi loại phiền toái do hắn gây ra, tuy rằng sau đó đều nhịn không được mà ra tay dạy dỗ hắn một phen, nhưng cũng chưa từng quá nặng tay, khiến hắn căn bản là không được giáo dục tới nơi tới chốn, rất nhanh liền ngựa quen đường cũ.

Mối quan hệ giữa bọn hắn rạn nứt như thế nào?

Trịnh Phỉ từ nước ngoài trở về, nói với hắn rằng muốn báo thù. Trịnh Liệt vẫn biết ngày này thế nào cũng sẽ tới. Dù sao toàn gia từ trên xuống dưới đều chết trên tay của bang phái đối nghịch kia. Nhưng Trịnh Phỉ lẻ loi một mình, vô quyền vô thế, trừ bỏ việc có được thân thủ không tệ do tập huấn ở nước ngoài ra thì y còn có cái gì? Muốn báo thù? Dựa vào cái gì?

Trịnh Phỉ vẫn thực cố chấp “Con có thể! Con sẽ phát triển thế lực của riêng mình! Con nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt từng người từng người bọn chúng!”

Sau đó giống như Tô Tiểu Trúc chết dưới mưa đạn?

Trịnh Liệt nuôi dưỡng y lâu như vậy, đối với y vẫn có cảm tình. Thời điểm cha mẹ hắn qua đời hắn mới mười tám tuổi, hắn đứng đắn nghiêm chỉnh được một năm, rồi lại lang thang một năm, thẳng đến khi Trịnh Phỉ xuất hiện mới dời đi tầm mắt hắn. Trịnh Phỉ đối với Trịnh Liệt mà nói có ý nghĩa đặc biệt.

Trịnh Liệt trừ bỏ việc tiền có nhiều hơn một chút thì không có chút thế lực gì, cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Hay là vì y mà cầm dao nghiêm túc hù dọa hai người mà hắn có quan hệ cực kỳ thân thiết, Tiêu Sân và An Thế Duy? Vừa lúc bọn họ một bên có thế lực hắc đạo một bên có thế lực bạch đạo.

Mọi chuyện của Trịnh Phỉ vẫn đều là có sự giúp đỡ của Tiêu Sân. Đưa Trịnh Phỉ ra nước ngoài, một là để y được huấn luyện, hai là để y né tránh cừu gia.

Trịnh Phỉ muốn báo thù, vì không muốn y nhất thời xúc động mà ném luôn cái mạng nhỏ, Trịnh Liệt chỉ có thể mặt dày đi tìmTiêu Sân.

Xem phân thượng của Trịnh Liệt trong lòng Tiêu Sân thì Tiêu Sân vẫn là rất chiếu cố đứa con nuôi của em trai này, cũng có vài phần thích thú sự ngoan kình của Trịnh Phỉ.

Tiêu gia đã rửa tay gác kiếm, nhưng cho tới nay vẫn nắm trong tay thế lực hắc đạo rất lớn, không thể nói bỏ liền bỏ. Tiêu Sân cùng cha hắn Tiêu Nguyên vẫn luôn tìm kiếm người thích hợp có thể giúp bọn hắn tiếp quản. Bọn họ trong tay cũng đã có vài người vừa ý để tuyển chọn. Trịnh Phỉ rất có tiềm lực, có thể trở thành một trong số những người được chọn.

Trịnh Liệt làm người không có kiêng nể gì, nhưng đối với đứa con trai này, hắn vẫn là không quá tán thành việc Trịnh Phỉ gia nhập hắc đạo. Gia nhập hắc đạo đồng nghĩa với việc đem đầu treo tại lưng quần, ngày ngày đem mạng sống mình ra đánh cược, ăn bữa nay lo bữa mai, nếu chỉ vì báo thù không tất yếu phải đem cả đời mình sa vào con đường ấy. Bất quá Trịnh Phỉ quyết tâm đi theo con đường này của Tô gia, y mãi không có quên lời mẹ mình nói trước khi chết: Trừ phi báo thù, bằng không nó không thể mang họ Tô.

Trịnh Liệt chỉ có thể nhờ Tiêu Sân trông chừng y một chút.

Không thể không nói Trịnh Phỉ là cái loại trời sinh làm xã hội đen. Thiếu niên chỉ cao 1m7 rất nhanh nổi lên thanh danh giữa một đám hỗn loạn, lấy thân thủ sắc bén cùng phương thức xử sự thuần gia môn mà nổi danh. Dần dần, người qua đường thấy y đều sợ hãi cùng cung kính gọi y một tiếng Trịnh tứ thiếu.

Liền Tiêu Sân cũng không tiếc lời tán dương y, nói Trịnh Liệt rốt cuộc cũng dạy dỗ ra được một tên hảo bại hoại.

Đối với lời này Trịnh Liệt chỉ có thể cười ngượng ngùng. Tiêu Sân căn bản không biết, tên hảo bại hoại này, trên đường là Trịnh tứ thiếu oai phong lẫm liệt, giết người không thấy máu, về nhà liền leo lên giường hắn bừa bãi phóng túng, so với loại nữ nhân phóng đãng nhất ở câu lạc bộ Hỗn Loạn còn muốn hơn.

Trịnh Liệt cự tuyệt qua một lần, trên gối đầu nhất thời có thêm vài khẩu súng. Tình cảnh như vậy khiến Trịnh hoàn khố có cảm giác uy danh của mình bị quét rác, hắn liền phát cáu, chả quản gì con với chả cái, nếu y dám tới hắn liền chiều.

Làm tình cùng Trịnh Phỉ là lần kịch liệt nhất mà Trịnh Liệt từng trải qua, vô cùng nhuần nhuyễn, khiến hắn thực tủy biết vị. Bất quá cũng may là số lần Trịnh Phỉ nổi hứng không nhiều, không thì Trịnh Liệt đều có thể không biết mất mặt mà tỏ vẻ ăn không tiêu. Đương nhiên, có thể đem tiểu lưu manh Trịnh Phỉ tinh lực hơn người nằm rên hừ hừ như mèo bệnh không thể lết xuống giường, Trịnh Liệt cũng phải eo mỏi lưng đau rất nhiều. Bất quá hắn vẫn là có cảm giác thành tựu.

Thẳng đến khi Trịnh Phỉ phản lại Tiêu gia. Lúc đó Trịnh Phỉ đã là người được chọn, gần như nắm chắc cơ hội trở thành người tiếp quản thế lực hắc đạo của Tiêu gia. Tiêu Sân còn đề nghị Tiêu Nguyên cho y làm đầu lĩnh của một đường khẩu. Tiêu gia tổng cộng được phân thành năm đường khẩu. Trịnh Phỉ có thể tiếp quản một phần năm thế lực Tiêu gia khi mới hai mươi tuổi, này liền trở thành một truyền kỳ.

Nhưng một năm sau Trịnh Phỉ đem toàn bộ đường khẩu phản lại Tiêu gia, đổi tên thành Viêm bang, tự lập thành một bang phái riêng. Tiêu gia đại loạn, Tiêu Sân tức giận đến muốn đích thân dẫn người đi thanh lý môn hộ, không ngờ có kẻ thừa dịp công kích Tiêu gia, một cấp dưới đắc lực kiêm vợ sắp cưới của Tiêu Sân mất mạng giữa lúc hỗn loạn. Sau Tiêu Sân liền thề cùng Trịnh Phỉ thế bất lưỡng lập.

Bảo trụ Trịnh Phỉ một mạng là Trịnh Liệt. Hắn vừa nghe phong phanh tin tức liền chạy tới Tiêu gia ngăn lại Tiêu Sân sắp mất đi lý trí.

Trịnh Liệt lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sân luôn bình tĩnh lý trí lại có một mặt đáng sợ như vậy. Nhưng cho dù hành động của Trịnh Phỉ là đáng chết, hắn làm cha cũng không thể trơ mắt nhìn anh mình giết chết con mình.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Nguyên xem thân phận Trịnh Liệt cùng với số tiền vô cùng lớn mà hắn đưa ra, miễn cưỡng đồng ý tha cho Trịnh Phỉ một mạng, hơn nữa đối với bên ngoài còn phát biểu thanh minh một phần chuyện phản bội của Trịnh Phỉ, nhưng từ đó sống chết của Trịnh Phỉ cùng Tiêu gia không có bất kỳ quan hệ gì.

Mà Tiêu Sân lạnh lùng đối Trịnh Liệt nói “Không cần lại gọi tao là anh, đừng để tao lại nhìn thấy mặt mày.”

Trịnh Liệt khó chịu tới muốn giết người. Hắn muốn Trịnh Phỉ cho hắn một lời giải thích.

Trịnh Phỉ ngang ngạnh nói “Ba, nợ này cùng nợ Tiêu gia, con sẽ trả! Con nhất định sẽ trả!” Nhưng vì cái gì làm như vậy thì một câu cũng không nói.

Trịnh Liệt quả thật muốn đánh chết y, lần thứ n hối hận từ sớm không đem đứa nhỏ này ném đi!

Trịnh Phỉ nhào qua muốn vuốt giận ba ba. Phương pháp vuốt giận của Trịnh Phỉ chỉ có một.

Nhưng quan hệ của Trịnh Liệt cùng Tiêu Sân rốt cuộc không thể cứu vãn được. Cho dù sau này Trịnh Phỉ gạt Trịnh Liệt, mạo hiểm thật lớn cứu về được người yêu của Tiêu Sân, Tiêu Sân vẫn là không thèm nhìn tới hai cha con hắn.

Thẳng đến khi Trịnh Liệt bị khu trục, đến khi chết, Tiêu Sân cũng không quản chuyện của hắn.

Trịnh Liệt nghĩ nếu tại thời điểm đó, da mặt hắn dày hơn một xíu, vừa đánh vừa xoa chậm rãi hòa giải cùng Tiêu Sân, Tiêu Sân có thể hay không tái nhìn hắn một cái?

Từ sau khi Tiêu Sân cùng Trịnh Liệt đoạn tuyệt quan hệ, mấy câu lạc bộ thuộc sở hữu của Tiêu Sân liền cự tuyệt Trịnh Liệt không cho hắn vào, làm cho hắn cũng không còn nhiều cơ hội qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu, dần dần hắn đem lực chú ý đến năm người con nuôi.

Đó đúng là một sự lựa chọn sai lầm!

Trịnh Liệt quyết định sửa đúng nó.

Trịnh Liệt sớm có chuẩn bị tâm lý bị quản lý câu lạc bộ Thiên Vương Tinh lễ phép lại cường ngạnh mời hắn ra ngoài. Hắn cũng không giận, hai tay đút túi không có việc gì đi lòng vòng quanh Thiên Vương Tinh, bảo an câu lạc bộ khẩn trương theo dõi hắn. Bọn họ vẫn còn nhớ rõ mấy màn quậy phá đáng giận của tổ tông này, nhưng lại cố kỵ thân phận của hắn mà không dám đuổi hắn.

Trịnh Liệt đi vài vòng cảm giác không có ý tứ, quyết định hôm nay trước hết dừng lại ở đây, ngày mai lại đến.

Hắn đi lấy xe, lơ đãng nhấc đầu liền thấy vài người thần sắc vội vàng lén lút kéo một người toàn thân hư nhuyễn về phía xe tải đậu sẵn. Nam nhân kia dù cả người vô lực nhưng vẫn như cũ kịch liệt giãy dụa, miệng mơ mơ hồ hồ hô cứu mạng, lập tức bị một tên trong số đó đánh mấy bạt tai.

Vị trí Trịnh Liệt hiện tại tương đối bí ẩn, mấy kẻ lén lút này không phát hiện ra hắn, nhìn chung quanh không có người, bọn chúng bắt đầu thoát quần, vừa nhìn là biết muốn đối nam nhân kia làm trò đồi bại.

Trịnh Liệt đột nhiên trong lòng rơi lộp độp.

Không chút nghĩ ngợi hắn liền mạnh lao ra, nắm lấy một tên trong đó mà đánh một quyền “Dừng tay, son of bitch!”

(son of bitch là nguyên văn của tác giả.)