“….Cha nuôi, có chuyện gì sao?” Trác Thư Nhiên lo lắng hỏi.
Hiện tại là bốn giờ chiều. Trịnh Liệt đột nhiên đến đây, đối với người mở cửa Trác Thư Nhiên chỉ nói một câu “Cậu cứ làm chuyện của cậu, không cần để ý tới tôi”, sau đó một mình đi ra hoa viên, đặt mông ngồi trên ghế mây, hút thuốc không nói lời nào, như thể đang giận ai.
Công việc của Trác Thư Nhiên vẫn chưa có hoàn thành, nhưng nhìn bộ dáng Trịnh Liệt, muốn y thản nhiên tiếp tục đi làm việc, y có điểm ái ngại, rốt cuộc vẫn đi đến bên Trịnh Liệt hỏi một câu.
Trịnh Liệt như bị một đạo bóng ma bao phủ, giương mắt nhìn Trác Thư Nhiên, thực tự nhiên niết điếu thuốc trong tay, cau mày nói “Không phải bảo cậu làm gì thì làm sao? Cậu bị hen suyễn, không chịu được mùi thuốc, đừng có tới gần đây.”
Trác Thư Nhiên trong lòng nổi lên một tia xúc động. Y đơn giản ngồi xuống ghế mây đối diện Trịnh Liệt, nghiêm túc nói “Nếu có thể khiến anh hút ít đi một điếu thuốc…”
Trác Thư Nhiên là người sống thập phần tiết chế. Bởi vì trong người có bệnh suyễn, y nấu ăn đều theo nguyên tắc “Ngũ cốc vi dưỡng, ngũ quả vi trợ, ngũ súc vi ích, ngũ thái vi sung”, chủ yếu ăn đồ thanh đạm, bình thường cũng cố gắng bảo trì cảm xúc ổn định. Mấy năm qua y điều dưỡng rất khá, trừ bỏ lần thứ hai gặp mặt Trịnh Liệt thì chưa từng tái phát bệnh qua. Trác Thư Nhiên tuy là trạch nam, nhưng y không hút thuốc không uống rượu, kể cả café cũng không, y nói y không thích mấy thứ đồ gây nghiện. Trong cảm nhận của y, câu nói “hút thuốc nguy hại sức khỏe” chính là chân lý. Chịu sự ảnh hưởng của y, Trịnh Liệt trước mặt Trác Thư Nhiên cơ bản không hút thuốc. Chỉ có vài lần đặc biệt phiền lòng, hắn sẽ cách Trác Thư Nhiên thật xa mới châm thuốc hút.
(Ngũ cốc vi dưỡng, ngũ quả vi trợ, ngũ súc vi ích, ngũ thái vi sung: ngũ cốc giúp nuôi dưỡng cơ thể, ngũ quả giúp bổ trợ cơ thể, năm loại vật nuôi mang lại lợi ích, năm loại rau bổ sung dưỡng chất, nghĩa là cơ thể phải hấp thu dưỡng chất cân bằng, không thể chỉ ăn một loại thực phẩm)
Thấy Trác Thư Nhiên lại muốn lải nhải bài ca tác hại thuốc lá, Trịnh Liệt không thể nề hà, ngoan ngoãn đem bao thuốc vừa khui đưa qua.
Trác Thư Nhiên không khách khí thu hồi, ôn thanh hỏi “Có muốn kể cho tôi nghe không?” Y vẫn là một người nghe rất tốt.
“…..Cậu không phải vì công việc mà đuổi tôi sao?”
“Không việc gì.” Trác Thư Nhiên nhìn hắn, đẩy mắt kính đen trên mũi “Cha nuôi quan trọng hơn.” Có lẽ chỉ có trong quan niệm của tên mọt sách như y, từ ‘cha nuôi’ này mới có thể giữ lại ý tứ ‘thân nhân’.
Cho dù vẫn còn một chút nghi ngờ với Trác Thư Nhiên, Trịnh Liệt cũng có chút động dung. Hắn đối với Trác Thư Nhiên chính là yêu thích loại ‘tế thủy trường lưu’ này. Y với Ân Triệu Lan cùng có một gương mặt xinh đẹp, nhưng bởi vì không hay ăn diện mà có vẻ bình thường không nổi trội, không có loại kinh diễm như đập vào mắt người khác. Nhưng cùng y ở chung lâu dài sẽ cảm thấy tự nhiên thoải mái, nguyện ý cùng y chậm rãi nói một ít chuyện đặt ở đáy lòng. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình đã không muốn ly khai y.
(Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
“Biết. Là con nuôi thứ hai của anh, là một ngôi sao.” Trác Thư Nhiên nói. Năm đứa con nuôi này của Trịnh Liệt kỳ thực đều biết nhau, nhưng rất ít khi thấy mặt. Trong đó Ân Triệu Lan và Trác Thư Nhiên có quan hệ đặc biệt, từng có tiếp xúc. Nhưng từ sau khi Trác Thư Nhiên không nhận tiền của Ân Triệu Lan nữa, hai người gần như không còn gặp nhau. Mà Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo ở chung một chỗ, tình cảm tự nhiên khác biệt. Nhưng trừ bỏ những chuyện đó ra, năm người cơ bản không có tiếp xúc, quan hệ cũng chỉ là nghe nói qua có một người như vậy mà thôi.
Trác Thư Nhiên lại bỏ thêm một cậu “Tôi nhớ rõ anh rất thích anh ta.” Đôi khi Trịnh Liệt cùng y nói chuyện sẽ nói vài câu về chuyện của mấy con nuôi khác. Y biết Trịnh Liệt rất thương yêu con nuôi ngôi sao này.
“Tôi cùng cậu ta chia tay, cắt đứt quan hệ.” Trịnh Liệt hạ mắt, lãnh đạm nói.
“Bởi vì, anh ta cùng kẻ khác hôn môi trước mặt mọi người?”
Trịnh Liệt sắc mặt nhất thời âm trầm “Cậu biết rõ?”
“Trên mạng đang phát sốt vì chuyện này.”
Trịnh Liệt vốn không muốn nói Tần Trăn cắm sừng hắn, dù sao chuyện này với hắn mà nói vô cùng mất mặt. Hắn lấp lửng “Ừ” một tiếng.
“Không phải nói chỉ vì quảng bá sao? Có phải có gì hiểu lầm không?” Trác Thư Nhiên nói.
“Không phải hiểu lầm.” Trịnh Liệt phẫn nộ nói. Tuy rằng nói đã chia tay, nhưng Tần Trăn vẫn là tình nhân hắn yêu thích trong nhiều năm, Trịnh Liệt không thể đối với chuyện y phải bội cảm thấy tâm bình khí hòa.
Trác Thư Nhiên sờ sờ kẹp tóc trên đầu, im lặng một chút, chậm rãi nói “Cha nuôi, anh vẫn còn để ý anh ta.”
Trịnh Liệt nhất thời có cảm giác xấu hổ bị lật tẩy. Trên mặt hắn lóe qua chút tức giận, bất quá hắn vẫn kiềm chế, mặt không chút thay đổi nói “Về sau sẽ không, tôi không thèm quản cậu ta sống hay chết!” Hắn thiếu chút nữa quên giữa bọn họ còn có một phát đạn chưa có giải quyết.
Trác Thư Nhiên ôn nhu nói “Cha nuôi, ly khai anh, anh ta nhất định sẽ hối hận. Anh đừng giận.”
Trịnh Liệt sửng sốt. Dù biết đây là lời an ủi, hắn vẫn có chút khoái trá, không khỏi hung hăng nở nụ cười “Đúng, cậu ta nhất định sẽ hối hận! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu ta!” Hắn đối tối với y nhiều năm như vậy, chiếu cố y nhiều năm như vậy, ngoài kia bao nhiêu người được như hắn? Tần Trăn nhất định sẽ hối hận! Nhưng lúc này đây hắn sẽ không cố níu kéo y, khiến y có oán hận muốn giết hắn…
Biểu tình này của Trịnh Liệt khiến Trác Thư Nhiên có chút khó chịu. Y lôi kéo tay hắn “Cha nuôi, không cần nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi. Đi nào, tôi dẫn anh đi xem Minh Bảo Bảo.”
Trịnh Liệt quyết định đem chuyện của Tần Trăn tống khứ ra sau đầu. Hắn theo tay Trác Thư Nhiên kéo đứng lên, mặc y dẫn hắn đi.
“Minh Bảo Bảo đang làm gì?” Quả thật từ khi hắn đến đều không có nhìn thấy Trịnh Minh Bảo.
Đứng ở cửa tầng hầm Trịnh Liệt đã ngửi được mùi thuốc màu. Đi vào tầng ngầm rồi hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Tầng hầm được một cửa kiếng trong suốt chia thành hai. Một bên là đường nhỏ đủ một người đi, trên tường treo đủ loại tranh trừu tượng. Bên kia là một không gian rất lớn, được đặt vài cái bàn vẽ, trên đất đầy các loại thuốc màu, dụng cụ vẽ tranh, mấy chỗ trống còn lại nơi nơi đều là giấy vẽ tranh.
Một thân ảnh nhỏ nhỏ vểnh cái mông căng tròn, quỳ rạp trên đất, cầm một cây cọ chuyên chú vẽ, trên tay trên quần áo dính đầy màu vẽ. Nó hoàn toàn đắm chìm trong việc vẽ, không có chú ý việc Trịnh Liệt Trác Thư Nhiên bước đến.
Minh Bảo Bảo cư nhiên biết vẽ?
Trịnh Liệt kinh ngạc nhìn Trác Thư Nhiên, Trác Thư Nhiên cười tủm tỉm gật đầu, trong mắt lộ ra thần sắc kiêu ngạo. Không kinh động Minh Bảo Bảo đang vẽ, y lôi kéo Trịnh Liệt đi đến một bên cửa kiếng, dẫn tới một bức họa trong đó. Đây là một bức tranh lớn đầy màu sắc. Màu nền là màu vàng óng ánh, càng đi vào giữa màu sắc càng đậm, càng rực rỡ, tựa như đóa hoa nở rộ, ấm áp, xán lạn, nhiệt liệt.
Cho dù Trịnh Liệt là kẻ không hề có dây thần kinh nghệ thuật cũng không thể dời mắt. Trác Thư Nhiên xoa bóp tay hắn, ý bảo hắn cúi đầu.
Phía dưới bức tranh, có một khung nhỏ trong suốt hình tam giác, bên trong được đặt một mẩu giấy trắng, trên giấy viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo non nớt:
Ba ba
Trịnh Liệt biết trong khung hẳn là viết tên bức họa. Nhưng, ba ba?
Bức tranh này tên là Ba ba?
Trác Thư Nhiên nhẹ giọng nói “Cha nuôi, mấy bức tranh này đều là Minh Bảo Bảo vẽ. Đây là bức nó thích nhất, tự mình đặt tên, gọi là “Ba ba”… Tôi nghĩ, đây là cảm giác anh cho nó…”
Trịnh Liệt lại đem ánh mắt chuyển sang bức họa, lần nữa bị loại sắc thái hoa mỹ nồng đậm này làm rung động, nhưng lúc này đây, trong lòng có cảm thụ bất đồng.
Trong mộng, tuy rằng Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo cho hắn cảm giác rất tốt, nhưng bởi vì có những người càng khó chơi càng kịch liệt liên tục hấp dẫn lực chú ý của hắn, tỷ như Ân Triệu Lan không lạnh không nóng thậm chí chán ghét hắn, tỷ như Tần Trăn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, tỷ như Trịnh Phỉ luôn gây phiền toái…. Hắn không dành nhiều sự chú ý cho hai đứa con nuôi quá mức ôn hòa này, tổng cảm giác, bất luận hắn đi được bao xa, vừa quay đầu lại, bọn họ nhất định sẽ đứng tại chỗ chờ hắn, mặc hắn thích đến thì đến, sau đó lại lần nữa bỏ qua, đi truy đuổi những thứ khó có thể thậm chí không thể đạt được.
Mãi đến khi bị bắn chết, hắn cũng không hề biết Trịnh Minh Bảo biết vẽ. Hơn nữa với trình độ của nó, rất có thể có được một ghế trong giới hội họa. Cho dù nó tâm trí không phát triển bình thường, nhưng trời cao công bằng cho nó tài năng hơn người…
Mà ấn tượng về hắn trong lòng Minh Bảo Bảo chính là như vậy sao?
Ấm áp, xán lạn, nhiệt liệt, không có một tia âm trầm?
Cho nên trong mộng khi hắn đụng Minh Bảo Bảo, nó mới sợ hãi hắn, chán ghét hắn như vậy sao? Trịnh Liệt hoảng hốt nghĩ.
“Cha nuôi, thích không?” Trác Thư Nhiên đẩy đẩy kính đen “Minh Bảo Bảo vẫn la hét muốn đem bức tranh này tặng anh. Nhưng tôi cảm giác vẫn nên hỏi ý kiến anh trước.”
Trịnh Liệt trầm mặc hồi lâu “Tôi không biết.” Hắn hoài nghi chính mình có tốt như vậy không.
“….Ba, ba không thích tranh con vẽ sao?” Thanh âm nho nhỏ đột nhiên truyền tới sau lưng bọn họ.
Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên quay đầu lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lấm lem màu của Trịnh Minh Bảo, một bộ dáng bị đả kích đáng thương như sắp khóc.
“Như thế nào lại không thích? Ba rất thích.” Trịnh Liệt lập tức sửa miệng.
“Ba chỉ nói không biết, không phải nói không thích.” Trịnh Liệt đi qua, không để ý nó đang dính màu, cúi đầu hôn hôn lên mặt nó “Ba rất thích.”
Trịnh Minh Bảo rất dễ lừa, lập tức cao hứng, thuận tay ôm lấy cổ Trịnh Liệt, trên mặt hắn dùng lực hôn vài cái “Con cũng thích!” Không biết còn tưởng tranh do Trịnh Liệt vẽ.
Trịnh Liệt dở khóc dở cười nhìn mặt nó lấm lem thuốc màu, nghĩ có lẽ mặt mình hiện tại cũng vô cùng “sặc sỡ”. Hắn quay đầu nhìn Trác Thư Nhiên.
Trác Thư Nhiên lập tức xì một tiếng nở nụ cười.
“Ba đến rồi, con muốn cùng ba chơi hay muốn tiếp tục vẽ?” Hắn hỏi.
Trịnh Minh Bảo theo bản năng nhìn bức tranh vẻ dở, lại nhìn Trịnh Liệt, nhìn qua lại vài lần, rốt cuộc cọ cọ Trịnh Liệt tuyên bố “Muốn ba!” Lúc này nó đem thuốc màu trên người trây chét lên quần áo Trịnh Liệt.
Trác Thư Nhiên nhìn hai cha con, vừa muốn cười.
“Em trước hết thay quần áo đã.” Y nói “Cha nuôi, anh cũng đi thay.”
Trịnh Minh Bảo nhìn Trịnh Liệt, tựa như phát hiện ra châu lục mới kêu lên “Ba, ba với con giống nhau!” Nó chỉ chỉ quần áo Trịnh Liệt, lại cúi đầu nhìn quần áo chính mình, hắc hắc ngây ngô cười.
Trịnh Liệt bất đắc dĩ sờ sờ đầu nó “Đều là công lao của con, Minh Bảo Bảo…”
Trịnh Minh Bảo lại coi đây là lời khen, gật đầu lia lịa, ưỡn ngực tranh công.
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên che miệng lại, cười đến hai vai đều rung lên.