Giới giải trí phóng đãng bất kham, người có hứng thú với Tần Trăn thực không ít. Bất quá sau lưng Tần Trăn có Trịnh Liệt, những người khác tự nhiên sẽ e ngại không dám mơ tưởng y. Kẻ có ý muốn dùng sức mạnh cưỡng chế y cũng phải suy nghĩ lại.
Andre là người đàn ông đầu tiên công khai theo đuổi Tần Trăn.
Thái độ Tần Trăn với hắn không lạnh không nóng, lễ phép mà lại xa lánh.
Andre là cao thủ tình trường, hắn hiểu rõ Tần Trăn thật sự không có ý tứ với hắn, mà cũng không phải dạng lạt mềm buột chặt. Andre cao ngạo tự phụ đã quen, Tần Trăn âm thầm cự tuyệt khiến hắn thực không thoải mái, lại cảm thấy hứng thú gấp bội. Hơn nữa hắn đã biểu lộ thân phận với Tần Trăn.
T&E là một trong mười công ty đầu tư hàng đầu nước M, thực lực tài chính hùng hậu. Andre là ông chủ T&E, lời nói có một phần ba quyền biểu quyết. Mấy năm gần đây T&E chuyển hướng sang đầu tư vào điện ảnh, đã thu được vài thành tích khả quan. Công ty tính toán đầu tư thêm vào “Vọng lâu” chính là một mảng đầu tư lớn của T&E, người ra quyết định đó chính là Andre.
Có địa vị như thế này, có thể nói, toàn giới minh tinh điện ảnh đều nên chạy theo Andre như vịt.
Nếu không phải Andre làm việc tương đối có chừng mực, chỉ sợ mỹ nhân như sóng sau xô sóng trước hắn ứng phó không nổi. Thế nhưng lần đầu tiên bước vào Nam Phong thị, lại gặp được Tần Trăn du diêm bất tiến này.
(du diêm bất tiến: gần nghĩa với câu “nước đổ đầu vịt”)
Tần Trăn nghĩ không ra thứ gì ở y khiến Andre hứng thú. Nhưng y không lên giường với Andre như ý muốn của hắn, chuyện này chắc chắn gợi lên hứng thú của hắn.
Andre là kẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hắn không làm gì quá phận, chỉ là theo sau Tần Trăn, vung tay hào phóng, ôn nhu nhiệt tình.
Ngay từ đầu Tần Trăn còn vì hắn là nhà đầu tư của bộ phim mà khách khách khí khí, sau này thì trực tiếp dùng mọi phương thức để tránh né.
Khi tổ làm phim đi máy bay về Nam Phong thị, Andre cũng theo Tần Trăn về, hơn nữa còn không chờ Tần Trăn đồng ý đã đem chỗ ngồi của y đổi thành chỗ ngồi ở khoang hạng nhất. Khoang hạng nhất to như vậy, chỉ có Andre và Tần Trăn hai người.
Tần Trăn mặt không chút thay đổi, chọn vị trí xa Andre nhất ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có vẻ muốn cùng Andre trò chuyện.
Andre tóc vàng mắt xanh không khỏi cảm thấy thất bại, hắn vốn chờ mong an bài này có thể khiến Tần Trăn có chút phản ứng, vui sướng hay tức giận đều được. Nhưng Tần Trăn chỉ lãnh đạm khiến hắn cảm giác như đấm một quyền vào bông vải.
Hắn theo đuổi Tần Trăn nửa tháng, Tần Trăn lại chỉ cố gắng cách hắn càng ngày càng xa.
“Eric, theo tôi được biết, cậu và tình nhân cũ đã chia tay. Vì cái gì cậu lại không thể thử chấp nhận tôi?” Andre không cam tâm hỏi. Tần Trăn khó trị ngoài ý muốn, hắn không muốn đánh mà không nắm chắc phần thắng, vì thế cho người điều tra, sau đó phát hiện vị Đông phương mỹ nhân thoạt nhìn lãnh đạm dè dặt này từng là con nuôi của một hoàn khố công tử tại địa phương, nói khó nghe hơn, kỳ thật chính là tình nhân được bao dưỡng.
Hơn nữa xem ra, vị hoàn khố công tử kia chính là “tốt nhất” mà Tần Trăn nói.
Andre quả thực nghĩ nát óc vẫn không thông. Hắn tự cảm thấy mình xuất sắc hơn Trịnh Liệt gấp bội, thứ có thể cho Tần Trăn tuyệt đối không thua Trịnh Liệt. Vì cái gì Tần Trăn không chịu chấp nhận hắn?
Tần Trăn bị Andre dây dưa mãi trong lòng đã mất kiên nhẫn.
Y nhướn mắt, nghiêm túc nhìn Andre “Tôi yêu anh ấy, tuy rằng chúng tôi đã chia tay, nhưng tôi không buông tay, tôi muốn kéo anh ấy về lần nữa. Vì vậy, Andre tiên sinh, không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Andre bị giọng nói kiên định lại cố chấp của y làm chấn động.
“….Anh ta có gì tốt?” Andre nhăn mi. Theo như điều tra, tình nhân cũ của Tần Trăn chỉ là một hoàn khố công tử thừa kế di sản khổng lồ từ cha mẹ, hoa tâm phong lưu, không làm việc đường hoàng. Hắn nhìn không ra tên kia có gì đáng giá để Tần Trăn quyết một lòng.
“Chúng tôi có một câu nói, ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’.” Tần Trăn nhớ tới chuyện những năm gần đây Trịnh Liệt làm cho mình, bên trong mắt nổi lên chút nhu tình “Có lẽ anh ấy trong mắt người khác không phải tốt nhất. Nhưng tôi biết anh ấy tốt.”
“…Anh ta cũng không chỉ có mỗi mình cậu.” Andre lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trăn có biểu tình ôn nhu như vậy. Biểu tình đó khiến Tần Trăn thoạt nhìn càng hấp dẫn mê người. Hắn đột nhiên có chút đố kỵ với người được Tần Trăn nghĩ đến.
Tần Trăn nhìn Andre “Nếu anh có được tôi, anh có thể cam đoan đời này chỉ có mỗi mình tôi sao?”
Andre bị câu hỏi của Tần Trăn làm cứng họng. Bọn họ là người phương Tây, coi trọng tự do, cảm tình nhanh tới nhanh đi, đều là thích thì ở không thích thì chia tay, làm gì có cái gọi là thiên trường địa cửu?
Hắn coi trọng Tần Trăn, ai có thể nói đây không phải là hứng thú nhất thời?
“Bởi vì biết anh ấy làm không được, tôi mới ra một quyết định ngu xuẩn.” Tần Trăn thản nhiên mỉm cười “Mãi đến khi anh ấy rời đi, tôi mới biết kỳ thật, dù anh ấy làm không được, tôi vẫn còn thương anh ấy. Chỉ cần khi anh ấy ở bên tôi trong mắt chỉ có tôi, tôi đã thấy thỏa mãn…”
Thâm tình trong mắt Tần Trăn khiến Andre không nói nên lời. Hắn đột nhiên có cảm giác cho dù hắn cố gắng thế nào, Tần Trăn cũng không có khả năng thuộc về hắn.
Andre nhìn Tần Trăn, trầm mặc thật lâu.
Máy bay hạ cánh, Tần Trăn và Trần Hàm đi trước Andre một bước xuống máy bay.
Sân bay chật ních phóng viên và fan. Vì “Vọng lâu” là một bộ phim điện ảnh quốc tế, hơn nữa đạo diễn viên đều có danh tiếng, nên càng thu hút sự chú ý của dư luận.
Bảo an sân bay nghiêm trang đứng đợi.
Tổ làm phim được vệ sỹ vây quanh đi ra thông đạo, hiện trường trong lúc nhất thời ồn ào hẳn lên, đèn flash nhá lên không ngừng, các phóng viên cố gắng hướng microphone hỏi han, fan thét chói tai xô đẩy nhau kịch liệt.
Tần Trăn và Trần Hàm thực không có nghĩa khí trơ mắt nhìn đạo diễn Lý Đức Phùng bị vây kín, còn bọn họ ngụy trang kín kẽ, âm thầm rời đi hướng khác.
Dân bản xứ bu lại nhìn khiến tổ làm phim càng khó rời đi, Tần Trăn và Trần Hàm tự nhiên đi tới, lại không có ai nhận ra bọn họ.
“Tần Trăn!” Một tiếng kêu đầy cừu hận đột nhiên vang lên!
Tần Trăn theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một người bịt khẩu trang nhào lại đây, tay cầm một cái chai, một cỗ chất lỏng mang theo hương vị đáng sợ tạt về phía y!
“A Trăn” Tiếng thét chói vang vang lên!
Trịnh Liệt mang xe Bugatti chở Phó Tranh tới nhà An Thế Duy.
An Thế Duy bị Phó Tranh bám dính nhiều ngày mà phát sợ, cư nhiên lén lút đưa người ta tới tổng bộ Trung Thiên rồi bỏ trốn, giả mù sa mưa gọi điện nhờ Trịnh Liệt chiếu cố cậu ta mấy ngày, cũng ám chỉ tốt nhất là chiếu cố đến trên giường đi.
Trịnh Liệt gần đây phải đề phòng Trịnh Phỉ xuất quỷ nhập thần, nào có tâm tư săn trai, không thì ngày hôm sau mở mắt rất có thể nhìn thấy xác bạn giường nằm bên cạnh. Cho nên hắn hỏa tốc đem Phó Tranh hoàn hảo vô khuyết trở về.
Đang lái xe hắn nhận được điện thoại của Trần Hàm.
Trần Hàm là tử trung với Tần Trăn. Hắn ta gọi điện khẳng định là có liên quan tới Tần Trăn. Người đại diện nhiều chuyện này vốn không thích Trịnh Liệt. Hiện tại hắn và Tần Trăn chia tay, phỏng chừng Trần Hàm nằm mơ cũng mỉm cười. Cũng không biết Trần Hàm phát hiện Tần Trăn đơn phương không muốn chia tay với hắn sẽ có biểu tình gì.
Trịnh Liệt cúp điện thoại. Trước đây hắn còn có thể nể mặt Tần Trăn mà không so đo với Trần Hàm. Hiện tại, tên đại diện nhỏ nhoi như vậy, hắn lười ứng phó.
Nhưng Trần Hàm lần này không biết lấy gan ở đâu, bị cúp liền rất nhanh gọi lại. Trịnh Liệt tiếp tục cúp máy hắn ta cũng tiếp tục gọi điện.
Phó Tranh ngồi ở phó lái nghi hoặc nhìn hắn, không lên tiếng. Từ khi biết An Thế Duy coi cậu như củ khoai nóng bỏng tay mà ném đi, tâm tình cậu trở nên rất sa sút.
Cuối cùng Trịnh Liệt cũng ấn nghe, tức giận nói “Nói đi.”
Trần Hàm thanh âm run rẩy, tựa như cả người đang run bần bật “Trịnh, Trịnh thiếu… A Trăn ở sân bay bị người ta tạt axit, hiện tại đang được cấp cứu… không biết có qua nổi không… anh, anh có thể tới đây… gặp cậu ấy… được được…” Hắn ta nghẹn ngào nói không rõ ràng.
Đầu Trịnh Liệt “ông” một tiếng, Bugatti hoảng động, chạy thành hình chữ S. Phó Tranh ngồi ở phó lái kinh hô một tiếng, trừng lớn mắt nhìn Trịnh Liệt. Trịnh Liệt vội vàng đạp phanh đỗ lại ven đường.
“Trịnh thiếu… anh tới đi… tôi biết A Trăn rất muốn gặp anh…” Trần Hàm cầu xin nói.
Trịnh Liệt theo phản xạ ngắt điện thoại, gọi cho An Thế Duy.
An Thế Duy bắt máy, Trịnh Liệt liền hỏi “Tần Trăn bị tạt axit?”
An Thế Duy tựa như cũng có chút sứt đầu mẻ trán “Không sai, đã được đưa tới bệnh viện, là thằng ngu Lăng Thụy An làm! Mẹ nó, bên ngoài S&S một đám phóng viên!”
“…Nghiêm trọng không?”
“Không biết, còn đang cấp cứu.” Biết Trịnh Liệt hỏi đến tình trạng của Tần Trăn, An Thế Duy nói “Truyền thông đều điên rồi!”
“Cần hỗ trợ không?” Trịnh Liệt hỏi. Lăng Thụy An là sao nhà S&S, hắn có thể tưởng tượng chuyện này mang đến cho S&S bao nhiêu phiền toái.
“Không cần.” Khẩu khí An Thế Duy bởi vì biến cố bất thình lình này mà không được tốt “Không có việc gì tao cúp máy trước.”
“Ừa, cần gì cứ mở miệng.” Trịnh Liệt nói.
“Tao mà chờ mày hỗ trợ thì S&S sớm sụp rồi.” An Thế Duy rốt cục có chút dịu đi, cười mắng cúp điện thoại.
Trịnh Phỉ ở hắc đạo, hàng ngày vào sinh ra tử, qua nhiều năm khiến Trịnh Liệt đã chuẩn bị tâm lý y sẽ xảy ra sự cố. Nhưng Tần Trăn… hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ thu được tin Tần Trăn sắp chết!
Kẻ làm bị thương Tần Trăn là tên Lăng Thụy An kia, kẻ khiến bọn hắn chia tay! Bọn họ không phải tình nhân sao?
Trịnh Liệt đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Anh muốn đi thăm anh ta sao?” Phó Tranh thật cẩn thận hỏi, một bộ lo lắng thương tâm. Âm thanh điện thoại có chút lớn, cậu nghe được một ít. Từ hành động của Trịnh Liệt có thể thấy, “Tần Trăn” kia hẳn rất quan trọng với Trịnh Liệt.
“Cậu nghĩ tôi nên đi sao?” Trịnh Liệt ngây ngốc hỏi.
Tựa như ngày hôm qua hắn còn vì Tần Trăn đối nghịch mà tức giận, lại bởi vì nợ nần mà thỉnh thoảng nhận được lời hồi đáp không rõ ràng từ y… Cho dù chia tay, Tần Trăn này vẫn như hiện hữu trước mặt hắn, khiến hắn chú ý lại phẫn nộ…
Rồi đột nhiên, có người tới nói với hắn, Tần Trăn rất có khả năng sẽ đình chỉ hô hấp, biến mất khỏi thế giới này…
“Đi thôi.” Gương mặt trẻ con của Phó Tranh chợt trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng nói “Anh vẫn còn để ý.”