Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi nói “Minh Bảo Bảo đã gặp rồi, giờ tôi phải đi.”
“Ba, đừng!” Trịnh Minh Bảo vội vàng gọi, từ sau lưng Trác Thư Nhiên chạy nhào lên người Trịnh Liệt.
Nụ cười bên môi Trác Thư Nhiên ảm đạm “…Tôi chỉ là nói đùa…”
“Không, cậu nói sự thật.” Trịnh Liệt chống hai tay dưới nách Trịnh Minh Bảo, đẩy nó cách mình nửa cánh tay “Nhưng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với các cậu. Con nuôi lên giường với tôi, tôi muốn thêm vài người liền sẽ có, không phải Phó Tranh cũng sẽ có người khác. Cậu không cần tự ý vẽ vời quan hệ giữa chúng ta như vậy.”
Sắc mặt Trác Thư Nhiên hơi trầm xuống.
“Cha nuôi, chuyện tôi làm chỉ nhằm vào Ân Triệu Lan, tôi chưa từng muốn tổn thương anh.” Y đẩy kính đen, nghiêm mặt nói “Tôi nói là nói thật, anh không thể tha thứ sao?” Trước đây chưa từng có cảm tình sâu nặng, nhưng Trịnh Liệt phá vỡ bí mật của y, quyết định đoạn tuyệt với y, không bao giờ đến đây nữa, Trác Thư Nhiên mới phát hiện chính mình nhớ hắn. Y không muốn quan hệ cả hai cứ như vậy mà chấm dứt.
“Loại coi người khác như kẻ ngốc mà đùa bỡn như cậu, tôi kham không nổi.” Trịnh Liệt lạnh lùng nói.
Trác Thư Nhiên cắn cắn môi, thấp giọng nói “Anh làm sao biết… tôi là đang bảo vệ các người.” Biết được quá nhiều, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Chuyện tới nước này còn muốn nói dối!
Sắc mặt Trịnh Liệt không dịu đi nửa phần, châm chọc nói “Tôi cũng không lạ gì.”
“Ba, anh, đừng cãi nhau…” Trịnh Minh Bảo sợ hãi nhìn Trịnh Liệt, lại nhìn Trác Thư Nhiên, run run nói.
Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên không hẹn mà cùng ngậm miệng, không tiếp tục đối chọi gay gắt.
Phó Tranh ngơ ngác như lạc vào sương mù, không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy như thể có một bức tường vô hình cách ly cậu và ba người Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo. Trác Thư Nhiên đề cập tới chuyện con nuôi như thể đó là chuyện vô cùng bình thường, mà cậu, chỉ cảm thấy kinh dị, nhưng hoàn toàn không có khả năng xen mồm vào nói.
“Nếu đã đến đây, ăn cơm xong rồi hãy đi. Tôi đi làm đồ ăn.” Trác Thư Nhiên nhẹ giọng nói, phảng phất như thể thanh niên ăn nói sắc bén kia chỉ là ảo giác.
Trịnh Liệt không dám nhìn Trịnh Minh Bảo, nghiêng đầu hỏi Phó Tranh “Cậu thì sao?”
Phó Tranh nhìn Trịnh Minh Bảo kia giống như sẽ khóc nếu Trịnh Liệt không chịu ở lại, gật đầu nói “Vậy thì ăn cơm xong hãy đi…”
Trịnh Liệt hỏi Trịnh Minh Bảo “Ba còn xấu sao?”
“Ba tốt nhất!” Trịnh Minh Bảo nhu nhuyễn nói.
Trịnh Liệt hừ một tiếng, nhéo hai má nó.
Trịnh Minh Bảo a a hô đau, bất quá vẫn ngốc nghếch chìa mặt lại gần. Dù Trịnh Liệt ý chí sắt đá cũng không khỏi mềm lòng.
Phó Tranh nhìn Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo thân thiết, mắt chợt lóe sự ngưỡng mộ.
Trịnh Liệt ôm Trịnh Minh Bảo đi vào phòng.
Trác Thư Nhiên vào bếp lấy đồ ăn còn nóng ra. Biết Trịnh Liệt tới, y cho bảo mẫu nghỉ một đêm, tự mình xuống bếp chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Phó Tranh muốn vào bếp hỗ trợ, bị Trác Thư Nhiên liếc mắt đuổi ra. Phó Tranh buồn bực, cậu lần đầu tiên gặp được người bề ngoài ôn nhu vô hại, ánh mắt lại có thể trở nên lạnh lẽo bức nhân như vậy. Mắt Trác Thư Nhiên chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Tránh cha nuôi tôi xa một chút”.
Trịnh Phỉ, Tần Trăn, Ân Triệu Lan, Trác Thư Nhiên, Trịnh Minh Bảo… trong khoảng thời gian ngắn Phó Tranh đã gặp qua mấy đứa con nuôi của Trịnh Liệt, cho dù cậu có ngốc cũng nhìn ra Trịnh Liệt và bọn họ dây dưa không rõ, quan hệ thực sự phức tạp.
Mà cậu xui xẻo lại đạp trúng mìn. Phó Tranh nghĩ nghĩ, tên Trịnh Liệt kia cưỡng hôn cậu, còn luôn mồm gọi cậu là “tình nhân mới”, khiến cậu bị con nuôi Trịnh Liệt coi như tình địch, quả thực khóc không ra nước mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng cậu đã chết vài bận.
May mắn Phó Tranh không phải người hay để tâm chuyện vụn vặt, một chút buồn bực trong lòng rất nhanh bị một bàn đầy đồ ăn đá bay biến. Cậu quanh năm thưởng thức đồ ngon ở nước ngoài phải quỳ gối trước trù nghệ của Trác Thư Nhiên.
Bất quá vô luận cậu cố lấy lòng thế nào, Trác Thư Nhiên cũng chỉ đeo một mặt cười nhẹ nhã nhặn không nhìn cậu. Trịnh Minh Bảo ngây thơ trong sáng cũng không thích cậu, nhìn cậu như tên trộm sẽ cướp ba nó đi, sợ hãi lại bài xích. Phó Tranh còn hoài nghi mình mặt mũi hiền lành biến thành hung hãn dữ tợn.
Trác Thư Nhiên không thèm nhìn cậu, Trịnh Liệt cũng chả buồn nhìn Trác Thư Nhiên.
Cho dù cùng ngồi một mâm, Trịnh Liệt cũng có cách hờ hững Trác Thư Nhiên, chỉ cùng Phó Tranh Trịnh Minh Bảo ngẫu nhiên nói mấy câu, theo thói quen gắp đồ ăn cho Trịnh Minh Bảo, dỗ nó ăn thịt mà nó không thích.
Ăn xong một bữa cơm, biểu tình ôn hòa của Trác Thư Nhiên biến mất vô tung, chỉ có thương cảm thất lạc nhàn nhạt bao phủ quanh người y. Y như vậy không khỏi khiến người ta chạnh lòng.
Phó Tranh rất muốn lưu lại không gian cho y và Trịnh Liệt nói chuyện, nhưng Trịnh Liệt hoàn toàn không có ý này. Phần lớn tâm tư của hắn đều dùng để chơi đùa với Trịnh Minh Bảo, mãi đến khi Trịnh Minh Bảo bắt đầu dụi mắt nói buồn ngủ, hắn mới đứng dậy nói cáo từ.
Trong khoảng thời gian này, Trác Thư Nhiên vài lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không thể cùng hắn nói lời nào.
“Ba không ngủ lại sao?” Trịnh Minh Bảo kéo ống tay áo Trịnh Liệt.
“Không được. Phó Tranh là khách, ba phải chiếu cố anh ấy.” Trịnh Liệt sờ sờ đầu Trịnh Minh Bảo “Minh Bảo Bảo phải nghe lời.”
Trịnh Minh Bảo nhìn Trác Thư Nhiên, ghé sát tai Trịnh Liệt lặng lẽ nói “Ba, anh cũng rất nhớ ba…”
Trịnh Liệt thờ ơ “Minh Bảo Bảo phải ngủ đúng giờ, biết không?”
“Chăm sóc nó cho tốt.” Trịnh Liệt rốt cuộc nói với Trác Thư Nhiên một câu.
Nhưng hiển nhiên Trác Thư Nhiên không vì vậy mà cao hứng.
“Cha nuôi, tôi biết anh điều tra tôi.” Y đột nhiên nói “Không cần điều tra, nếu anh muốn biết thứ gì, tôi có thể nói toàn bộ cho anh nghe.”
“Có ý gì?” Trịnh Liệt cảm giác y có ý gì đó.
“Trước khi tôi thay đổi chủ ý, anh nên tranh thủ thời gian.” Trác Thư Nhiên cực nhanh hôn lên môi Trịnh Liệt một cái, híp mắt liếm liếm môi “Tôi chờ anh.”
“Đừng tùy tiện.” Trịnh Liệt đối với hành động bất ngờ của y có chút tức giận, cau mày đẩy y ra.
Trác Thư Nhiên chỉ nhìn hắn, bình tĩnh nhếch môi cười.
Trịnh Liệt kéo Phó Tranh đi.
Trác Thư Nhiên chờ Trịnh Minh Bảo tắm rửa xong, lên giường ngủ rồi, lập tức vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc toàn là những thiết bị máy tính tiên tiến nhất.
Trác Thư Nhiên ngồi trước một chiếc máy tính, đeo tai nghe, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Chỉ chốc lát sau, tai nghe truyền đến tiếng nói chuyện, Trác Thư Nhiên tháo mắt kính xuống, đôi mắt xinh đẹp dưới ngọn đèn bị che đậy bởi một tầng sương mù.
Y không có chút cảm tình nói với người ở đầu dây bên kia “Tôi muốn rời khỏi nhiệm vụ của các người.”
Trịnh Liệt ngủ thẳng tới nửa đêm thì vì cảnh giác mà bừng tỉnh!
Động tác hắn cực nhanh rút súng lục dưới gối đầu ra, nhắm ngay một điểm, một bàn tay bay ngang ngăn trở động tác của hắn!
Đèn đầu giường bị bật lên, mặt Trịnh Phỉ bại lộ dưới ánh đèn, trên mặt đầy kinh ngạc!
“Ba già, tính cảnh giác của ba tăng mạnh dữ vậy!” Nếu không phải động tác y nhanh, rất có khả năng bị dính đạn.
Trịnh Liệt bỏ tay y ra, thu hồi súng, giọng nói khàn khàn do ngủ không đủ “Nếu mày xuất hiện bằng cách bình thường một chút thì cũng không chết được đâu.” Hắn vĩnh viễn không hiểu Trịnh Phỉ như thế nào lại có thể xuất quỷ nhập thần như vậy!
Trịnh Phỉ nhào lên giường Trịnh Liệt, không thành thật động đậy “Con vừa làm xong công sự của Sân ca… Ba già, người ở cách vách là ai? Sao lại cùng ba ở chung phòng?” Y lấy ra súng lục bảo bối của mình, ngón tay linh hoạt thưởng thức.
Đại vương dễ tính dễ quên đã sớm quên Phó Tranh gặp mặt một lần ở câu lạc bộ Kim Cương. Trịnh Phỉ chưa bao giờ để ý oanh oanh yến yến bên người Trịnh Liệt.
Phó Tranh ở Nam Phong thị không có nhà để về, Trịnh Liệt thì không muốn về chỗ ở, vì thế hai người cùng vào một khách sạn, chọn một phòng xa hoa, mỗi người chiếm một bên phòng, nước sông không phạm nước giếng.
Trịnh Liệt cảm giác nếu hắn lại nói “Phó Tranh là tình nhân mới của tao”, Trịnh Phỉ sẽ khiến Phó Tranh không thấy được mặt trời ngày mai, đặc biệt là lúc này trên người Trịnh Phỉ còn mang theo lệ khí bị kiềm chế.
Trịnh Liệt sẽ không bị Trịnh Phỉ khóc lóc om sòm mà quên mất sự thực y không phải là người lương thiện.
“Người không quan trọng.” Trịnh Liệt nói.
Trịnh Phỉ “Nga” một tiếng không hỏi nữa, đột nhiên lột sạch quần áo trên người, chui vào ổ chăn Trịnh Liệt, nhanh tới mức không thể ngăn cản. Cả người y mới tắm rửa nên sạch sẽ khô mát, lạnh lạnh vô cùng thoải mái.
“…Giết người?” Cho dù đã được tẩy rửa, Trịnh Liệt vẫn ngửi được mùi máu tươi cực nhẹ.
“Không, chỉ là thấy máu.” Trịnh Phỉ thấy Trịnh Liệt không cự tuyệt, làm liều ôm lấy eo hắn, một chân quấn lấy hắn như bạch tuột.
“Sân ca giao nhiệm vụ gì cho mày?”
“Vẫn là chuyện của Dương Kỳ.” Trịnh Phỉ thành thật nói “Dương Kỳ có vấn đề, Sân ca bảo con không cần cắt đứt quan hệ với Viêm bang. Trước để Chu Hàng giải quyết một phiền toái nhỏ.”
Tiêu Sân cư nhiên để Trịnh Phỉ đã thoát ly Viêm bang quay trở về? Trịnh Phỉ bỏ được thành viên Viêm bang?
“Mày khẳng định sẽ nghe lời Sân ca, quay đầu đối phó Viêm bang?”
“Một Viêm bang nhỏ xíu, Sân ca không thèm để vào mắt.” Trịnh Phỉ có chút xao động vuốt ve người Trịnh Liệt “Hơn nữa con không phải nghe lời ổng nói, con là nghe lời ba nói! Ba nghe Sân ca, con liền nghe Sân ca!”
“Đàng hoàng một chút!” Trịnh Liệt vỗ đầu y.
Thanh niên cả người trần trụi, dáng người mềm dẻo hữu lực tùy tiện làm bậy trong ổ chăn, Trịnh Liệt chính trực huyết khí phương cương cũng chịu không nổi. Nếu không phải nhớ tên này vừa nghe lời Tiêu Sân, Trịnh Liệt sớm đã đạp Trịnh Phỉ xuống giường.
Trịnh Phỉ rên rỉ “Ba, cho con… con muốn!” Y một khi đã bạo phát thô bạo thị huyết thì làm tình là biện pháp để phát tiết cảm xúc tốt nhất. Y cần đau đớn lẫn khoái cảm mà Trịnh Liệt cho y.
Trịnh Liệt hiểu rõ tình trạng hiện tại của y, không khỏi có chút đau đầu. Nếu hắn cự tuyệt, Trịnh Phỉ không biết còn nháo đến độ nào.
“Tìm thấy kẻ đứng sau Dương Kỳ?” Trịnh Liệt bắt lấy tay Trịnh Phỉ đang vỗ về chơi đùa bộ vị trọng yếu của hắn.
“Đã có đầu mối, còn đang điều tra.” Trịnh Phỉ không kiên nhẫn vặn vẹo “Ba, làm xong cho con đi rồi con hai năm rõ mười nói cho ba nghe, nha? Trước cho con…” Hai mắt y bắt đầu đỏ lên.
Trịnh Liệt đem đầu y nhấn xuống “Trước tiên làm tao hưng phấn đã!”
Trịnh Phỉ sửng sốt, hiểu ý trượt xuống, có chút ngốc há mồm ngậm thứ giữa hai chân Trịnh Liệt.
Y có trực giác thái độ Trịnh Liệt so với lúc trước có chút khác biệt, nhưng giờ phút này thân thể xao động là sự thật, y cũng không cố tìm hiểu, trước làm theo yêu cầu của Trịnh Liệt…