Cha Quý Nhờ Con

Chương 1



Tôi muốn có con, nhưng không muốn có chồng.

Thế là tôi định ngày lành tháng tốt, đến quán bar chọn một món quà.

May mà chọn được một anh chàng đẹp trai da trắng dáng ngon, đặc biệt là đôi mắt như hồ ly kia, đẹp đến sáng chói.

Ngày mai là sinh nhật lần thứ 25 của tôi, đây là món quà sinh nhật tôi tự tặng mình.

Mười tháng sau, tôi được đẩy vào phòng sinh, mẹ tròn con vuông.

Ngày tôi xuất viện, bác sĩ đến gặp tôi, tháo khẩu trang ra, để lộ đôi mắt hồ ly luôn xuất hiện trong mộng của tôi.

"Chúc mừng hôm nay xuất viện, ba đứa nhỏ không tới đón hai người sao?"

1.

Tôi – Mộc Tình Tình, sắp tới là sinh nhật 25 tuổi của tôi, tôi quyết định làm một việc to gan nhất cuộc đời.

Tôi muốn có con, nhưng không muốn lấy chồng.

Hiện giờ, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, tôi nở nụ cười vừa ý, cho dù lúc ấy sương khói mờ nhân ảnh, tôi cũng có thể nhìn ra người này hẳn là rất đẹp trai.

Tên này là món quà mà tôi chọn được trong quán bar sau khi xem ngày lành tháng tốt cẩn thận.

Mặt mũi tính tình thì không cần phải bàn nữa, nếu không làm sao tôi có thể từ trong đám người nhìn trúng hắn chứ, hơn nữa không cần tôi chuốc rượu, hắn đã tự mình uống cạn từng ly từng ly một. Sau đó tôi và bạn thân đưa hắn tới khách sạn, bạn thân tôi thành công rời khỏi, còn tôi ở lại hoàn thành việc đại sự trong cuộc đời.

Bên cạnh truyền tới tiếng động, tôi hoàn hồn, nhìn thấy hàng mi của trai đẹp đang run rẩy, giây kế tiếp, tôi lại thấy một đôi mắt hồ ly quyến rũ.

Hai mắt hắn nhìn tôi đầy mông lung, tôi cẩn thẩn đưa tay ra trước mặt hắn vẫy vẫy, ai ngờ hắn lại vươn tay ra đan lấy tay tôi, mạnh mẽ đè tôi xuống dưới.

Khoảng cách của hai người chúng tôi gần trong gang tấc, hô hấp của hắn phả ra trên người tôi, làm cho lông tơ của tôi dựng hết cả lên.

Giờ phút này trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ: Toang, bị bắt tại trận rồi!

Lúc mà tôi nghĩ là người này đã tỉnh táo lại, thì hắn ta lại khẽ gọi một tiếng “bảo bối”, sau đó vuốt ve đôi mắt của tôi. Giọng nói khàn khàn, ánh đèn mê ly. Tôi thừa nhận, cái suy nghĩ đáng xấu hổ của tôi lại ngo ngoe rục rịch bò lên rồi.

So với ý nghĩ của tôi, hành động của người này lại càng mãnh liệt hơn.

Sau khi kết thúc, tôi không dám ở lại chỗ này nữa, thừa dịp trời tối chuồn về nhà. Dọc đường đi trong lòng tôi âm thầm mặc niệm, trong thế giới của tôi không có đàn ông, đàn ông đẹp trai lại càng không thể có.

(Vì lúc này anh 9 chưa được danh chính ngôn thuận gì hết, cũng éo có quan hệ thân thiết gì với nữ chính nên tui để là hắn nha, người mới gặp lần đầu mè, mấy bà giả vờ không biết ổng là nam9 đi)