Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 12: 12




"Anh không có chuyện gì, nhưng tôi thì có!" Dương Tiêu đột nhiên nói.
Lòng Hàn Thiên Phong chùng xuống.
"Hình như vừa nãy có người nói, chính Lý Sơn Phàm nói với anh ta rằng học viện Sofia không có vấn đề gì, có phải vậy không? Các vị nhà họ Lương, các người nghe thấy đúng không?"
Dương Tiêu đứng chắp tay sau lưng, nói từng câu từng chữ.
Vừa nói ra, cả nhà họ Lương đều hít hà sợ hãi!
Dương Tiêu quay đầu sang nhìn Lý Sơn Phàm.
"Người này còn nói Trần Khải Hoàng cũng do anh ta cung cấp tình báo, không biết có chuyện như vậy không? Ngài Lý Sơn Phàm."
Nghe vậy, Lý Sơn Phàm nổi giận!
"Nói bậy nói bạ! Tôi nói học viện Sofia không có vấn đề gì bao giờ? Có người cung cấp tình báo phạm tội của Trần Khải Hoàng cho tôi lúc nào? Là ai nói!"
Lúc này, hai chân Hàn Thiên Phong mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất!
"Thì ra đều là giả, không biết cái này có xem như bôi nhọ không?"
Dương Tiêu cười lạnh lùng, ánh mắt lướt nhìn đám người đạo đức giả nhà họ Lương, kết quả không ai dám nhìn Dương Tiêu, ai nấy đều úp úp mở mở không nói nên lời.
"Các người không nói được, xem ra là có ý bao che?"
Bao che!
Nghĩ đến đây, người nhà họ Lương không khỏi lạnh sống lưng!
Nếu biết chuyện này được chứng thực, chính là bôi nhọ nhân vật lớn Lý Sơn Phàm của chiến khu Trung Nam, cận vệ thân cận của lãnh đạo cao nhất tỉnh Hồ!
Đây là tội lớn!

"Là, là Hàn Thiên Phong nói!"
"Đúng, vừa nãy chúng tôi nghe rõ, là Hàn Thiên Phong nói Lý Sơn Phàm nói với cậu ta rằng học viện Sofia không có vấn đề gì, nói cậu ta cung cấp tình báo phạm tội của Trần Khải Hoàng cho Lý Sơn Phàm…"
Người nhà họ Lương không dám im lặng nữa, nhao nhao nói ra sự thật.
Sắc mặt Hàn Thiên Phong trắng bệch, run rẩy nói: "Không, tôi, tôi không có, tôi không có ý đó, ngài Lý Sơn Phàm, tôi…"
"Nhiều người làm chứng như vậy, cậu còn muốn lươn lẹo?"
Lý Sơn Phàm nghiêm túc nói, hình như cả hồn phách Hàn Thiên Phong bị dọa đến xuất ra ngoài luôn rồi.
Lúc này, Dương Tiêu đến trước mặt Hàn Thiên Phong.
"Vừa nãy anh định gửi con gái Hinh Nhi của tôi vào nơi như Sofia, nói đi, nên trị tội thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mặt Hàn Thiên Phong như đã chết.
Dương Tiêu ra hiệu bằng mắt với Lý Sơn Phàm, Lý Sơn Phàm lập tức cho một cấp dưới nữ che tai và mắt Hinh Nhi lại.
Bộp!
Dương Tiêu giơ tay tát Hàn Thiên Phong ngã xuống đất trước mặt mọi người, sau đó nhấc chân giẫm xuống.
Tiếng răng rắc vang lên, xương vai phải của Hàn Thiên Phong vỡ nát, tiếng hét thảm truyền khắp sảnh chính nhà họ Lương!
Nghe tiếng hét thảm thế này, tất cả người nhà họ Lương không dám ho he gì, chỉ dám nhìn, nghe tiếng tim mình đập dữ dội.
"Phế bỏ một cánh tay của anh, đây là cái giá anh phải trả khi muốn động đến con gái tôi!"
Nói xong, ánh mắt Dương Tiêu lướt qua đám người nhà họ Lương!
"Hy vọng các người hiểu rằng, bây giờ Hinh Nhi họ Dương, là con gái của Dương Tiêu tôi.

Nếu người nhà họ Lương các người muốn chung sống tốt đẹp, tôi cũng không để ý Hinh Nhi có thêm đám thân thích là các người, nhưng! Nếu ai dám có mưu đồ gì với con gái tôi!"
Dương Tiêu dùng sức di chuyển chân, Hàn Thiên Phong lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết thấu tim gan.
"Người đó sẽ có kết cục thế này!"
Dương Tiêu đặc biệt trừng mắt người nhà họ Lương vừa nãy cổ xúy cho Hinh Nhi vào Sofia, nhìn mấy người bọn họ run rẩy không dám nhìn thẳng.
Tuy không biết Dương Tiêu là ai, nhưng người nhà họ Lương bỗng dưng bị khí thế của Dương Tiêu làm hoảng sợ!
Huống chi, bọn họ suýt nữa thành tội phạm bao che Hàn Thiên Phong vu khống Lý Sơn Phàm, chưa kịp bước ra khỏi sự kinh hoàng.
Dưới hai đòn đả kích mạnh, người nhà họ Lương đều ỉu xìu như sương đánh cây cà, không dám nói gì.
Lý Sơn Phàm im lặng nhìn Dương Tiêu ra oai, sau khi xác nhận ánh mắt anh mới nói với cấp dưới: "Được rồi, bắt họ Hàn này lên xe."
Sau đó anh ta cố ý cảm ơn Dương Tiêu: "Cảm ơn cậu Dương đã nhiệt tình báo cáo, trừ hại cho dân."
Lại nói với đám người nhà họ Lương: "Tốt nhất sau này nhà họ Lương các người biết giữ bổn phận!"
"Vâng, vâng." Lương Minh Hải liên tục gật đầu đáp.
Mãi đến khi thấy đám người Lý Sơn Phàm đi rồi, Lương Minh Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Đám người nhà họ Lương vẫn luôn thon thót mới thả lỏng.

Hinh Nhi vừa mở mắt ra, sau khi thấy Lương Minh Trạch, vui vẻ chạy đến chào: "Ông ngoại!"
Lương Minh Trạch cưng chiều nhìn Hinh Nhi, lại ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu tán thưởng: "Cậu chính là cha của Hinh Nhi?"
Dương Tiêu gật đầu: "Ở đây không tiện nói chuyện, đổi nơi khác."
Lương Minh Trạch nói: "Nếu không chê thì mời đến nhà tôi."
Nơi Hinh Nhi từng sống sao.
Dương Tiêu gật đầu đồng ý.
Sau đó Lương Minh Trạch đích thân lái xe chở hai bọn họ đến nhà mình.
Vợ ông ấy là Trương Nguyệt không nói một lời, không muốn đi cùng.
Quà cũng bảo Trương Bắc Thần sắp xếp chiếc xe Honda kia chở về nhà Lương Minh Trạch.
Lương Minh Trạch là một ông chú béo chất phác, trên đường ông ấy cứ cảm thán liên tục, mấy hôm nay mình vẫn đang tìm Dương Tiêu.
Bây giờ thật sự là giẫm nát giày không thấy lối, giờ không phí thời gian đã được.
Sau khi Dương Tiêu kể lại quá trình gặp gỡ với Hinh Nhi, Lương Minh Trạch vô cùng vui vẻ, sau khi nói chuyện với Dương Tiêu càng tán thưởng Dương Tiêu hơn.
Thậm chí còn nói Trần Khải Hoàng, Hàn Thiên Phong gì đó còn kém Dương Tiêu mười vạn tám nghìn dặm!
"Ban đầu tôi dùng mọi cách đều không tìm được cậu, tôi còn tưởng từ nay về sau Hinh Nhi không thể nhận cha ruột của mình được."
Lương Minh Trạch thở dài, sau đó lại kích động hẳn lên.
"Bây giờ cậu và Hinh Nhi đã nhận nhau rồi, vậy nhà chúng ta từ nay không liên quan gì nhà họ Trần nữa.

Nếu cậu không chê thì từ nay gả con gái nhà tôi cho cậu, để Hinh Nhi có được gia đình trọn vẹn, thế nào? Tuy ngoài mặt nó từng kết hôn, nhưng thật sự ban đầu con gái tôi vẫn luôn từ chối cuộc hôn nhân lợi ích này, hai người vẫn luôn chia phòng ngủ.

Họ Trần kia chưa từng động đến con bé, con bé cũng không cho.

Đương nhiên, bản thân cậu ta bị liệt, muốn động đến cũng không được…"
Nói tới nói lui, Lương Minh Trạch lại bất giác thở dài.

"Ài, thật sự ban đầu tôi không nên đồng ý chuyện kết hôn này, không nên dùng hạnh phúc cả đời của con bé đổi lấy chút lợi ích.

Từ sau khi kết hôn, tôi cũng chưa từng thấy nụ cười của con bé, người làm cha tôi đây thật sự không xứng đáng… Đều trách Lương Minh Trạch tôi ban đầu nhu nhược, không dám đối diện với áp lực của gia tộc, cũng lỡ nghe hổ mẹ trong nhà kia xúi giục, mới quyết định sai lầm như vậy.

Bây giờ trời cao cho tôi một cơ hội bù đắp, chỉ cần hai người muốn ở bên nhau.

Dù nhà họ Trần vẫn gây áp lực cho nhà họ Lương, Lương Minh Trạch tôi cũng sẽ chống đỡ thay mọi người! Cho hai người, cho Hinh Nhi một gia đình vững chắc hạnh phúc."
Nghe Lương Minh Trạch tự bộc bạch nội tâm, Dương Tiêu thầm gật đầu, xem ra, Hinh Nhi có ông ngoại không tồi.
Tuy Dương Tiêu không có hứng với người phụ nữ chưa từng gặp kia, nhưng vì để Hinh Nhi có một gia đình trọn vẹn, môi trường trưởng thành tốt nhất, cô bé thật sự cần một người mẹ.
Dương Tiêu nhìn Hinh Nhi, kết quả, hình như cô nhóc cũng hiểu chuyện.
"Hinh Nhi không muốn cha mẹ rời xa nhau, Hinh Nhi muốn cha mẹ ở bên nhau."
"Được." Dương Tiêu sờ đầu bé xíu của Hinh Nhi.
Có câu này của cô bé là đủ rồi.
Từ khi cô bé ra đời đến giờ, mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha.
Khoảng thời gian này cô bé ở nhà họ Trần không muốn gọi Trần Khải Hoàng là cha, chắc hẳn chịu khổ không ít.
Thậm chí suýt nữa đến mức bị bán đi như một món hàng..