"Cậu tiếp tục đánh đi? Không phải cậu đánh nhau giỏi lắm sao?"
"Hàn Diệu Tường tôi trái lại muốn xem nắm đấm của cậu còn có thể chống lại mưa bom bão đạn hay không."
Trong lúc nhất thời, giọng nói châm chọc của Hàn Diệu Tường không dứt bên tai.
Tổng phu trưởng Hoàng cũng nhìn về phía Dương Tiêu, cười khinh thường: "Côn đồ ở đâu lại dám trêu chọc nhà họ Hàn, coi rẻ trật tự à?"
"Tổng phu trưởng Hoàng của chúng ta nhất định sẽ tiêu diệt cậu."
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả lão Tôn đang nằm rạp trên mặt đất cũng lấy lại được khí thế. Sau khi ra lệnh cho người hầu đỡ mình lên, ông ta chế nhạo Dương Tiêu một câu.
"Cậu bắt nạt tôi già yếu thì cũng thôi, nhưng cậu mà cũng xứng đi trêu chọc nhà họ Hàn này ư?"
"Nhà họ Hàn cũng có quan hệ ở chiến khu Trung Nam. Nếu nhà họ Hàn muốn giết chết cậu, chẳng khác nào bóp chết con kiến."
Tổng phu trưởng Hoàng tiến lên: "Còn không mau bó tay chịu trói?"
Đối mặt với hàng trăm họng súng, bị bao quanh bởi một đội ba trăm người. Cục diện bỗng chốc hoàn toàn đảo ngược.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Dương Tiêu chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống đất chịu trói.
"Bốp."
Chỉ thấy Dương Tiêu đã lấy giấy chứng nhận ra và ném nó tới trước mặt tổng phu trưởng Hoàng.
"Tự mình nhặt lấy."
Mọi người đều ngẩn ra.
"Thứ gì thế, dám vô lễ với tổng phu trưởng ư?"
"Còn không mau áp giải cậu ta đi."
Hàn Diệu Tường nghiêm giọng quát.
Tuy nhiên, khi tổng phu trưởng Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của giấy chứng nhận có chút quen thuộc, ông ta không khỏi sững sờ.