"Lúc trước cô kết hôn với con trai tôi thật là uất ức cho cô quá..."
"Bây giờ con trai tôi đã phạm tội bị bỏ tù. Nhà họ Trần của chúng tôi không còn mặt mũi nào để tiếp tục trì hoãn tuổi trẻ và quyền theo đuổi tình yêu trong tương lai của cô..."
"Nếu như cô không phiền, tôi cầu xin cô hãy bỏ thằng con đáng thất vọng của tôi đi."
Nói đến đây, miệng anh đào của ba người đẹp há to đến mức có thể nhét được một quả trứng.
Đặc biệt là Lương Nhã Trân, đôi mắt đẹp của cô đầy vẻ không thể lý giải nổi.
Cô thậm chí còn có xúc động muốn đánh mình để xem bản thân có đang mơ hay không.
Cầu xin mình bỏ con trai ông ta...
Không ngờ, Dương Tiêu lại nói trúng rồi.
Chẳng lẽ từ trước tới giờ, Dương Tiêu chưa từng chém gió sao?
Thấy tất cả đều kinh ngạc đến ngỡ ngàng, sau một lúc lâu không nói lời nào, Dương Tiêu dứt khoát chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Hinh Nhi, có tha thứ cho họ hay không là tùy thuộc vào con."
Vừa dứt lời, cô nhóc đã nhìn đám người nhà họ Trần và khẽ khịt mũi.
Khi trước còn sống trong nhà họ Trần, cô bé thường bị những người này coi thường và xa lánh.
Rốt cuộc, trong mắt người nhà họ Trần lúc trước, cả nhà Lương Nhã Trân chỉ là gia đình hạ lưu, đã bám víu vào nhà họ Trần bọn họ.
Nhà họ Trần thích Hinh Nhi mới là lạ.
Tất nhiên, trẻ con không mang thù, hơn nữa bây giờ bọn họ đều đã xin lỗi.
Cô nhóc cũng lên tiếng: "Vậy... Dù sao sau này các người không được phép quấy rầy cha mẹ của tôi là tốt rồi."
Vừa nghe vậy, Trần Hoàng Thiên vội vàng gật đầu nói: "Nhất định, nhất định..."
Lương Minh Trạch nhìn thấy thế, chỉ cảm thấy gia đình mình chưa từng có mặt mũi như vậy.
Ha ha ha, tất cả là nhờ Dương Tiêu mới có thể khiến cho một nhà Lương Minh Trạch ông ấy vẻ vang như thế.
Vì vậy, ông ấy cũng không nhịn được: "Thông gia cũ à."
"Ông cũng đã biết con gái của tôi và Khải Hoàng không có khả năng, cầu xin nó bỏ chồng."
"Vậy thì tôi nghĩ, các ông chắc hẳn đã chuẩn bị tốt quá trình ly hôn rồi, phải không?"
Lương Minh Trạch chỉ muốn giúp con gái thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, mau chóng thực hiện việc ly hôn.
Như vậy, ông ấy mới có thể thực sự giao con gái của mình cho Dương Tiêu.
Trần Hoàng Thiên nói nhanh: "Chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt hết rồi... Bất cứ khi nào, chỉ cần mọi người muốn thì cứ báo cho tôi biết."
"Tôi có thể vào ngục giam với các người bất cứ lúc nào và ký thỏa thuận ly hôn với con trai tôi."
Thấy thế, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm mới hoàn toàn tiêu hóa hết thảy, cuối cùng nhận ra rằng những chuyện này không phải là giả.
Dương Tiêu không hề chém gió mà là thật.
Nếu như thế, vậy bọn họ cũng sẽ không ngẩn người nữa.
Trương Gia Giai thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn nói: "Thật đúng là người có tình sẽ thành thân thuộc. Tớ thấy cậu nên đi ly hôn ngay, sau đó gả cho anh Dương Tiêu đi."
Trong lòng Lương Nhã Trân cũng có chút vui mừng, có chút chờ mong, lại có chút kích động.
Cô vốn cho rằng chuyện ly hôn này nhất định sẽ bị nhà họ Trần kìm kẹp rất lâu.
Tự dưng cô có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Mặc dù vừa ly hôn đã lập tức kết hôn với Dương Tiêu khiến cô cảm thấy quá nhanh, hơi không được tự nhiên và xấu hổ.
Tuy nhiên, không thể không nói, sau những ngày này, cô đã không còn nghĩ rằng Dương Tiêu có ý đồ nào khác nữa.
Thậm chí
Dù sao thì mặc kệ thế nào, thoát khỏi nhà họ Trần mới là ưu tiên hàng đầu.
Vì vậy, cô thẳng thừng lên tiếng: "Được, vậy tôi sẽ đợi cùng các người đến ngục giam một chuyến."
Vừa dứt lời, Trương Gia Giai tràn đầy ý nghĩ xấu liếc mắt nhìn cô bạn thân của mình một cái, nở nụ cười xấu xa.