Các đại biểu kiến nghị của tập đoàn Nhã Trân cũng tham dự, đến lúc đó sẽ bàn chuyện hợp tác ở đó.
Lương Nhã Trân đồng ý, đặt vé máy bay vào ngày mai ngay.
"Đại hội thương mại Đông Hải, bốn năm mới tổ chức một lần."
"Nghe nói cả khu vực Đông Hải chỉ có vài doanh nghiệp nổi tiếng tham dự, trong đó có doanh nghiệp Long Minh nổi tiếng nhất."
Trương Gia Giai vừa tra thông tin vừa nói.
Lâm Minh Tâm rùng mình đáp: "Xem ra đó sẽ là hội trường lớn."
Lương Nhã Trân nghiêm túc nói: "Tớ đã liên lạc với Đổng Yến Châu rồi, bà ấy nói bà ấy cũng sẽ tham dự, đồng thời sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta giành được cơ hội hợp tác tốt nhất."
Nghe Đổng Yến Châu - bà hoàng thương mại Đông Hải nói thế, mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn.
"Mọi người hãy chuẩn bị ổn thỏa đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."
...
Sau khi biết được tình hình công ty của bọn họ, hơn nữa ngày mai còn phải xuất phát đến Đông Hải để bàn chuyện hợp tác.
Dương Tiêu nhận ra đã đến lúc mình cũng phải xuất phát đến Đông Hải.
Dù gì ngày mai, biệt thự Đông Hải Vân Sơn cũng đến ngày bàn giao.
Anh liền gọi cho Linh Ân và Trương Nghịch Luân.
Cả hai đều cảm thấy vô cùng kích động khi Dương Tiêu sắp xuất phát đến Đông Hải.
Bọn họ đều biết rõ rằng, lần này đế tôn không còn khiêm tốn như ở Giang Thành nữa, mà chuẩn bị dẫn Hinh Nhi đến Đông Hải để định cư lâu dài và phát triển.
Đồng thời muốn gây dựng một vùng đất thương mại ở Đông Hải cho vợ sắp cưới của mình.
Lần này, đế tôn mà bọn họ luôn luôn bám theo đã không còn khiêm tốn nữa, cuối cùng anh cũng định phơi bày thực lực thật sự của mình.
"Ngài đế tôn, ngày mai, toàn bộ Đông Hải sẽ cảm nhận được sự uy nghiêm tối cao của ngài."
Linh Ân kích động nói.
Trương Nghịch Luân cũng kích động nói: "Đế tôn giá lâm đến Đông Hải là quần lâm thiên hạ thực thụ, là phúc phận của Đông Hải."
"Đúng rồi, ngày mai có lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải bốn năm mới tổ chức một lần."
"Hoắc Dụ Đồng - hội trưởng Hiệp hội Thương mại Đông Hải, người phụ trách cao nhất trong Đại hội thương mại này."
"Triệu Xuân Lâm – lãnh đạo thành phố Đông Hải cũng đích thân đến tham dự."
"Nhất là lãnh đạo Triệu đã đích thân gửi lời mời tối cao cho đế tôn, anh xem có muốn đi hay không?"
Ồ?
Không ngờ ngày mai bọn họ còn phải tham dự cuộc họp, còn muốn mời mình tới đó ư?
Dương Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi hờ hững đáp: "Tôi đi cũng chẳng có tác dụng gì."
"Chỉ cần ngài đế tôn đi đến đó thì Đại hội thương mại Đông Hải này có thể chiếu rọi hơn năm mươi năm."
Linh Ân cười hì hì đáp.
Trong mắt Dương Tiêu, mấy thứ này đều không quan trọng.
Anh chỉ để tâm đến một việc khi đến Đông Hải.
"Nghịch Luân."
Trương Nghịch Luân vội đáp: "Có."
"Ông hãy gửi tài liệu về toàn bộ trường mẫu giáo ở Đông Hải vào điện thoại của tôi trong khoảng thời gian ngắn nhất."
Nếu anh đã định dẫn Hinh Nhi đến Đông Hải định cư, tất nhiên phải tìm kiếm trường học mới tốt nhất cho Hinh Nhi.
Nghe xong yêu cầu này, Trương Nghịch Luân liền sửng sốt, rồi bật cười ha hả.
"Ngài cứ yên tâm, dù phải lật tung toàn bộ Đông Hải, Trương Nghịch Luân tôi cũng phải tìm cho ra trường học tốt nhất cho cô bé."
Linh Ân cũng cười và nói: "Cô chủ nhỏ thật may mắn khi có một người cha toàn năng như đế tôn."
Dương Tiêu khẽ cười, con gái của đế tôn anh, tất nhiên phải có quy cách cao nhất rồi.
Rất nhanh, thời gian đã đến sáng hôm sau, Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai đã đến sân bay từ sớm.
Còn Dương Tiêu thì không cần phải đến sân bay.
Bởi vì một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa đã đậu ở trước mặt anh.
Đông Hải, chúng ta sắp gặp nhau rồi.
Hôm nay, cả Đông Hải – thành phố lớn nhất Hoa Hạ đang sôi sục.
Trong mắt người bình thường, lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải bốn năm mới tổ chức một lần chính thức bắt đầu.
Toàn bộ khu vực Đông Hải, vô số nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương mại, tập đoàn tài chính hàng đầu, nhân vật lớn ở hai con đường trắng đen đều cùng tụ tập một chỗ.
Ngay cả Triệu Xuân Lâm lãnh đạo thành phố Đông Hải cũng đích thân chủ trì lễ khai mạc.