Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 207



“Nếu không tôi đã không sớm bảo lãnh Khải Hoàng ra trước, ngăn chặn chuyện ly hôn của người phụ nữ kia.”

Nghe vậy, tất cả mọi người lại một lần nữa chấn động trước tầm nhìn xa trông rộng của Tranh Vân Phong.

“Vẫn là anh Phong suy tính dài lâu và chu đáo!”

Lưu Đạt Thành không nhịn được mà khen ngợi.

Bây giờ trong mắt của mấy người bọn họ, Tranh Vân Phong đã là một vị thần toàn năng.

Tiếp đó, Tranh Vân Phong làm tổng chỉ huy, bắt đầu xây dựng các mục tiêu.

“Lưu Đạt Thành, trước đây cậu phụ trách tấn công tập đoàn Nhã Trân, sau này vẫn sẽ do cậu chấp hành, gia tăng cường độ đi!”

Lưu Đạt Thành gật mạnh đầu: “Em nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người.”

Tranh Vân Phong nhìn về phía Tranh Khải Thái.



“Khải Thái, lần này về anh có mang theo một đội lính đánh thuê từ nước ngoài trở về, bọn họ đều là tinh nhuệ.”

“Tiếp theo, em dẫn bọn họ quét sạch toàn bộ thế lực ngầm của Dương Tiêu, đặc biệt là Trần Diệu Dương kia!”

Nghe vậy, Tranh Khải Thái lập tức gật đầu: “Anh, cứ giao cho em!”

Tranh Vân Phong nhìn về phía Cố Vĩ Nghiệp.

“Tiếp theo nhà họ Cố các ông nên dùng toàn bộ vốn liếng tiến hành tấn công tài chính với tập đoàn Nhã Trân. Tôi sẽ liên hệ với một số quỹ nóng quốc tế lớn ở nước ngoài hợp tác với các ông!”

Cố Vĩ Nghiệp gật đầu ngay lập tức: “Yên tâm, tôi nhất định phối hợp với Tranh thị các cậu.”

Tranh Vân Phong khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ đích thân đến gặp Triệu lãnh trưởng, yêu cầu ông ta cách chức chủ nhiệm Văn phòng An ninh của Dương Tiêu!”

Anh ta nhìn Tranh Khải Thái: “Em trai, nghe nói em đã lập kế hoạch đánh tan bọn họ trong một tháng?”

Anh ta lắc đầu, khẽ cười một tiếng: “Quá lâu rồi!”

Nói xong, anh ta đột nhiên đặt ly rượu xuống, trong mắt lộ ra khí thế không ai bì nổi, không thể ngăn cản.

“Một tuần!”

“Giải tán thương hội Thần Châu! Tập đoàn Nhã Trân phá sản! Khiến tên Dương Tiêu kia quỳ trên mặt đất xin lỗi một tháng hoặc là bị phế!”

“Chỉ cần bọn họ không phục tùng tôi, Tranh Vân Phong tôi sẽ khiến bọn họ biến thành chó nhà có tang chỉ trong một tuần.”



Nghe được kế hoạch chu đáo chặt chẽ lại vô cùng ngang ngược này, Tranh Khải Thái, Lưu Đạt Thành, Cố Vĩ Nghiệp và Trần Khải Hoàng đều rúng động, sùng bái và tin phục từ tận đáy lòng.

“Vì chiến thắng của chúng ta trong một tuần nữa, cạn ly!”

Năm người cười to, phảng phất như thấy được thắng lợi, nâng ly uống cạn.



Sáng sớm hôm sau, Dương Tiêu trở lại công ty sau khi đưa Hinh Vũ đến nhà trẻ.

Dù sao thì anh cũng có thể được coi là nhân viên của công ty, mặc dù trên danh nghĩa anh chỉ là tài xế kiêm vệ sĩ của Lương Nhã Trân.

Kết quả là vừa đến công ty đã phát hiện trước cửa công ty đã có bảy tám người vây quanh.

Không ít người trong số này để tóc nhuộm, đầu trọc xăm mình với những sợi dây chuyền vàng to tướng, thậm chí có người còn mang vết sẹo trên mặt do dao rạch.

Họ đang cầm đủ thứ trong tay, giương nanh múa vuốt la hét, còn có một người phụ nữ trung niên bị bọn họ vây vào giữa.

Người phụ nữ trung niên liên tục hét lên: “Công ty vô đạo đức, không có lương tâm! Các người bồi thường tiền thuốc men cho tôi.”

“Đúng, bồi thường tiền thuốc men cho dì tôi, nếu không chúng tôi sẽ không đi.”

Những tên côn đồ kia cũng lập tức ồn ào theo.

Nhiều nhân viên trong công ty đã bị họ làm cho không thể làm việc được. Trương Gia Giai đã sớm khuyên giải nhưng đều vô ích.

Dương Tiêu cau mày, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dương Tiêu lập tức bước tới hỏi thăm.

Thấy Dương Tiêu đi tới, Trương Gia Giai mím môi giải thích.

“Dương Tiêu, anh tới đúng lúc lắm.”

“Những người này đột nhiên đến công ty gây sự, còn nói mặc quần áo của chúng ta có thể gây bệnh.”

“Nhưng sản phẩm của chúng ta luôn thông qua kiểm tra, từ xưa đến giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

Nói đến đây, một người đàn ông cầm gậy bóng chày ở bên kia lập tức cắt ngang: “Em gái nhỏ, em đừng trốn tránh trách nhiệm nha!”

“Bây giờ dì tôi bị bệnh ngoài da vì mặc quần áo của các người, các người còn nói không phải là do sản phẩm của các người có vấn đề sao?”