Bỗng chốc, giá cổ phiếu tập đoàn Lương Thiên tăng mạnh.
Những nguyên lão nhà họ Lương đã nắm giữ cổ phần của tập đoàn ai nấy cũng đều vui mừng.
Nhưng ngoài vui mừng ra, gần đây một số người trong nhà họ Lương đang mưu tính một chuyện lớn.
Trong nhà Lương Hoàng Huy.
Lúc này Từ Dung đang ngồi ở giữa, Lương Hoàng Huy ngồi bên phải.
“Mọi người nói xem, ông có phải già quá hồ đồ rồi không, dựa vào cái gì mà giúp một người ngoài?” Lương Phương Phi nghiến răng nói.
Mỗi lần nhớ tới tiệc mừng thọ, tên hèn nhát Dương Tiêu kia lại dám đạp lên đầu mình, ông nội lại còn giúp anh ta, Lương Phương Phi lại nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt Lương Tuấn Kiệt cũng xám xịt.
Nhưng mà bây giờ người căm phẫn nhất vẫn phải kể đến Từ Dung.
Hồi tưởng lại bản thân phải chịu oan ức nhục nhã trong tiệc thọ năm mươi, Từ Dung lại không nhịn được mà nắm chặt tay, ánh mắt hung dữ!
Lương Minh Hải lại động tay đánh bà trước mặt bao nhiêu người như vậy trong lễ mừng thọ của bà!
Chỉ vì cái tên Dương Tiêu bỏ đi ăn bám nhà họ Lương kia!
Chuyện này khiến bà ta điên lên!
Chính vì cái tát ấy mới có buổi họp ngày hôm nay!
Ở đây có các nguyên lão khác, tất cả đều chịu oan ức mà chưa thể xả.
Lúc này, Lương Hoàng Huy mở miệng trịnh trọng nói: “Con nghĩ có lẽ cha đã thực sự già rồi, đã mất đi khả năng phân biệt đúng sai.”
“Bây giờ, thậm chí đã có người ngoài họ cậy vào việc cha đã già hồ đồ mà ngang nhiên giẫm lên đầu nhà họ Lương chúng ta!”
“Vì nghĩ cho tương lai nhà họ Lương, con nghĩ chúng ta không thể không nghiêm túc xem xét lại rốt cuộc bây giờ cha còn có thể đảm nhận chức vị gia chủ nhà họ Lương hay không!”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên hăng hái!
Từ Dung nhìn Lương Hoàng Huy một cái, khóe miệng khẽ cong lên.
Trên thực tế, buổi họp ngày hôm nay chính là do bà ta và Lương Hoàng Huy bí mật tổ chức.
Mười mấy năm trước khi bà ta mới gả vào nhà họ Lương, có thể nói là sức lực yếu kém.
Nhưng Lương Minh Hải vô cùng cưng yêu bà, dựa vào sự chiều chuộng của Lương Minh Hải, bà ta liên tục nắm trong tay không ít gia tài của nhà họ Lương trong mười năm qua.
Sau này, bà ta cũng có con với Lương Minh Hải.
Chỉ là Lương Minh Hải vẫn luôn rất yêu thương con trai cả của ông ta, đã coi nó là người thừa kế đầu tiên của gia tộc.
Nhưng con trai cả của ông ta lại là một người do dự thiếu quyết đoán, tính cách nho nhã yếu đuối.
Từ Dung tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể âm thầm dọn đường cho con trai mình.
Nhưng Lương Hoàng Huy lại không nghĩ như vậy.
Trong mấy người con trai, Lương Hoàng Huy ông ta thứ hai, Lương Minh Trạch thứ ba.
Trong mắt ông ta, anh trai và em trai của mình đều không có bản lĩnh gì.
Chỉ có Lương Hoàng Huy ông ta là có đóng góp to nhất với gia tộc!
Vốn dĩ ông cảm thấy cha thiên vị anh trai cũng thôi đi.
Nhưng bây giờ, đến đứa con rể bỏ đi của nhà Lương Minh Trạch mà cha cũng giúp, chèn ép con gái mình!
Chuyện này trở thành cọng rơm cuối cùng trong lòng ông ta.
Nếu chỉ dựa vào Lương Hoàng Huy ông ta thì cũng không cách nào gây được sóng gió.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Cái tát trong buổi tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Từ Dung đã hoàn toàn đóng băng trái tim bà ta.
Cái tát này giống như cầu chì vậy, lập tức tạo nên sự hợp tác của Từ Dung và Lương Hoàng Huy.
Một khi hợp lại những nguồn tài nguyên mà hai người nắm trong tay.
Cộng thêm những nguyên lão nhà họ Lương bình thường bất mãn với Lương Minh Hải hoặc Dương Tiêu, liền có thể đủ để kéo Lương Minh Hải xuống!
Chỉ cần kéo được Lương Minh Hải xuống, tiếp theo chính là quét sạch thế lực của con trai cả và Lương Minh Trạch ra khỏi nhà họ Lương.
Cuối cùng là do Từ Dung và Lương Hoàng Huy cùng các trưởng lão khác hợp tác chia lại nhà họ Lương!
Do đã đuổi được những người có quyền thừa kế là con trai cả và Lương Minh Trạch đi, phần mà bọn họ được chia sẻ nhiều hơn ban đầu.