Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 57



Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi giây, bệnh nhân không những thở lại được mà đường điện tâm đồ cũng dần trở lại bình thường.

Nhất thời mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Trần Hạnh Lâm.

"Không hổ là Hồi Xuân Thủ!"

"Lợi hại quá, tôi nghĩ nếu không phải đại sư Trần ra tay, bệnh nhân kia đã không sống nổi nữa rồi!"

"Lần này may nhờ có đại sư Trần xuất hiện kịp lúc!"

Trần Hạnh Lâm nghe vậy cũng không dừng động tác trong tay lại, vẫn rất nghiêm túc cứu người, nhưng trên miệng vẫn thốt ra một câu hờ hững.

"Muốn cảm ơn thì cảm ơn người anh em Dương Tiêu này. Nếu cậu ấy không kịp thời liên lạc với tôi thì tôi đã không xuất hiện đúng lúc rồi."

Trần Hạnh Lâm vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Tiêu, ai cũng tỏ ra xấu hổ.

Nhất là cô gái trẻ vừa rồi, thậm chí cô ta còn ngại không dám nhìn anh thêm lần nữa, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ.

Lương Minh Trạch nhìn những người này, nặng nề khịt mũi.

"Vừa rồi không biết ai đã nói, nếu Lý Bác trị không được thì có gọi ai đến cũng vô dụng thôi?"

"Nhờ có Dương Tiêu, nếu không sợ là bố tôi đã gặp nguy hiểm rồi!"

Ông ta vừa nói xong, không ít bác sĩ xấu hổ không chịu nổi, chỉ luôn mồm nói: "Vâng, là chúng tôi đã trách oan người anh em này rồi?"

"Vẫn là người anh em này có mắt nhìn, chúng tôi xin lỗi cậu..."

Lập tức rất nhiều bác sĩ đã cúi người xin lỗi Dương Tiêu.

Dương Tiêu khoát tay chặn lại: "Bỏ đi, bệnh nhân không sao là tốt rồi."

Thái độ rộng lương của Dương Tiêu càng khiến bọn họ khâm phục hơn.

Cô gái trẻ tuổi thấy vậy mặt càng đỏ hơn.

Cô ta là người đã đứng đầu trong việc vu khống Dương Tiêu vừa rồi, bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, đành mặt mày xám xịt trở về phòng bệnh bên cạnh.

Lý Bác và chủ nhiệm xấu hổ đến mức không thể tiếp tục ở lại được nữa, hai người lặng lẽ cụp đuôi chuồn mất.

Sau hơn mười phút cấp cứu, cuối cùng tình trạng của Lương Minh Hải cũng đã ổn định.

Sau khi Trần Hạnh Lâm dặn dò một số cách điều trị tiếp theo cho các bác sĩ khác thì rời đi cùng với Dương Tiêu.

Kết quả, cô gái nhỏ xinh đẹp ở phòng bệnh bên cạnh qua một lúc trở lại thì phát hiện hai người kia đã rời đi rồi.

"A, bọn họ đi nhanh vậy sao..."

Đột nhiên, cô ta ngồi phịch xuống ghế như quả bóng xì hơi.

Thật ra, cô ta luôn muốn liên lạc với đại sư Trần Hạnh Lâm nhờ ông ta trị bệnh cho ông nội của mình.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới vị đại sự này lại khó hẹn gặp như vậy.

Cô ta đã bắt đầu hẹn từ cuối năm ngoái, kết quả lại phải sắp xếp tới cuối năm nay.

Chứng kiến cảnh ông nội nằm ở phòng bệnh bên cạnh, bệnh tình càng ngày càng nặng thêm. Cô không dám nghĩ liệu ông nội có thể ráng chờ đến cuối năm nay không?

Mấy tháng nay, cô ta đã tìm kiếm gần như tất cả các bác sĩ nổi tiếng nhưng cuối cùng đành thất vọng trở về.

Bây giờ, cô ta chỉ tin vào Trần Hạnh Lâm, có lẽ, chỉ có “Hồi Xuân Thủ“ này mới có thể cứu được ông nội.

Cô ta thở dài một hơi.

Hôm nay lẽ ra cô ta đã có một cơ hội tuyệt vời.

Thậm chí cô ta cũng không ngờ với điều kiện của gia đình cô ta mà lại khó hẹn đại sư Trần như vậy.

Vậy mà Dương Tiêu kia lại có thể gọi được người tới chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Buồn cười hơn là lúc nãy bản thân cô ta còn nghi ngờ người ta là cò mồi vô lương tâm…

Haiz, tất cả đều trách cô ta có mắt không tròng.

Ngay khi cô ta định bỏ cuộc thì bỗng nhìn thấy Lương Minh Trạch đang chăm sóc cho bố ông ấy.

"Ồ, hình như ông ấy có quen biết Dương Tiêu kia. Không biết ông ấy có chịu giúp mình liên hệ với Dương Tiêu không nhỉ?"

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức chạy đến chỗ Lương Sơn Hải, dè dặt mở miệng.

"Chào chú, cháu tên Tô Tiểu Cửu, cháu có thể nhờ chú một việc..."

...

Sau khi rời Cửu Viện, Dương Tiêu đã trò chuyện với Trần Hạnh Lâm một lúc, rồi tự mình lái xe về nhà.

Chỉ là anh không ngờ lúc này có ba mỹ nhân với phong cách khác nhau đang chờ sẵn trong biệt thự.

Hôm nay Lương Nhã Trân vừa thức dậy thì phát hiện mọi người đều đi ra ngoài.