Ông ta vừa hỏi như vậy, sắc mặt của Lương Phương Phi lập tức khó coi, lắp ba lắp bắp nói: "Nghe, nghe nói tình trạng đã tốt lên rất nhiều…Chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại...”
Chỉ cần ngày nào lão già chết tiệt này không chết, thì ông ta không thể chính thức lấy được di sản của nhà họ Lương.
Lúc này Lương Tuấn Kiệt sa sầm mặt nói: "Tôi cũng đã kiểm tra việc này rồi. Nghe nói hôm đó Dương Tiêu cũng đến bệnh viện."
"Cũng mời bác sĩ khác tới, đổi bác sĩ Lý Bác của chúng ta..."
Anh ta vừa nói xong, Lương Phương Phi liền tức giận đùng đùng: "Quả nhiên, lại là tên Dương Tiêu kia giở trò quỷ!"
Kết quả, đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên trang điểm như quý bà bước vào.
Mọi người nhìn lại, là Từ Dung!
"Tôi đã hỏi thăm được, sau lưng Dương Tiêu này là Sở Kình Hồng!"
Bà ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều cả kinh.
"Cậu ta là người của ông Hồng? Chả trách lại hống hách như vậy!" Lương Hoành Huy híp mắt.
"Vậy chúng ta phải đối phó với cậu ta thế nào?" Lương Phương Phi oán giận không ngớt.
Ngược lại Từ Dung lại tỏ ra rất tự tin nói: "Đừng nóng vội, cậu ta đã đắc tội với rất nhiều người."
"Bây giờ, ba gia tộc nhà họ Trần, Hàn và Giang đã định đánh tiếng với ông Hồng sau đó chung tay giết chết cậu ta vào bữa tiệc mừng thọ ngày mai của ông Hồng."
"Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần ra tay, chỉ cần ngồi nhìn cậu ta bị giày vò đến chết là được."
Nói đến đây Từ Dung nở nụ cười lạnh lẽo đến tột cùng.
Nói đến đây, mọi người có mặt ở đó cũng dần dần lộ ra nụ cười mong chờ lạnh lẽo.
Dương Tiêu, lần này cậu chết chắc rồi!
Hôm nay, có thể nói là một ngày sôi sục nhất của giới thượng lưu trong toàn tỉnh Hồ.
Bữa tiệc mừng thọ hàng năm của ông Hồng cuối cùng đã đến!
Có thể nói, tiệc mừng thọ hàng năm của ông Hồng là một ngày vô cùng trọng đại, hội tụ các gia đình giàu có, quý tộc khắp nơi. Thậm chí nó đã trở thành ngày hội giao lưu của những người nổi tiếng theo thông lệ trong tỉnh Hồ.
Chỉ cần bạn nổi tiếng ở tỉnh Hồ, bất kể bạn là người trong giới hắc đạo hay bạch đạo, hào môn thế gia, hay đại gia tài chính hoặc là ngôi sao nổi tiếng, đều sẽ nhận được thư mời do đích thân Hồng Gia phân phát.
Tuy một nhà Lương Minh Trạch đã rời khỏi nhà họ Lương, nhưng dù gì cũng là một chi nhánh tách ra của nhà họ Lương.
Hơn nữa, gần đây Lương Nhã Trân lại thành lập doanh nghiệp gây tiếng vang lớn nên gia đình họ cũng nhận được thư mời.
"Màu vàng, xem ra thiệp mời của chúng ta cũng có đẳng cấp nhỉ?"
Lương Minh Trạch hưng phấn nhìn thiệp mời khá xa xỉ trong tay.
Lương Nhã Trân tò mò nhìn thiệp mời trong tay nói: "Minh Tâm, cậu có biết thiệp mời tiệc mừng thọ của Hồng gia có bao nhiêu cấp bậc không?"
Hôm nay, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai đã đến từ sáng sớm, nói là thuận đường cùng đi dự tiệc mừng thọ của ông Hồng với Lương Nhã Trân.
Lâm Minh Tâm đảo mắt nói: "Tớ nhớ là có bốn đẳng cấp."
"Được chia thành thiệp màu trắng bạc, thiệp màu vàng kim, thiệp màu vàng tím, và thiệp màu vàng đen."
"Nhưng tớ cũng từng nghe nói, theo lời đồn thì bên trên thiệp màu vàng kim còn có thiệp kỳ lân!"
Lâm Minh Tâm vừa nói xong, tất cả mọi người đều xuýt xoa.
"Thiệp kỳ lân? Nghe ngang ngược nhỉ?" Trương Gia Giai ngạc nhiên hô lên.
Lâm Minh Tâm gật đầu: "Nghe nói, phong bì của thiệp mời kia nổi tiếng là vì bên trên in một con kỳ lân vàng vô cùng khí thế, dù sao tớ cũng chỉ nghe nói mà chưa thấy bao giờ."
"Hàng năm chỉ có vài người nhận được thư mời kỳ lân này. Bọn họ đều là những người có tư cách cực kỳ tôn quý, ngay cả ông Hồng cũng phải xem là khách quý mới có được."
Nghe Lâm Minh Tâm giải thích như vậy, bọn họ không khỏi ngẩn người.
Đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn.
"Tóm lại tổng cộng có năm cấp bậc, thiệp màu vàng kim của chúng ta, còn không tới bậc trung..."