Nhà họ Lương ngồi ở chỗ cách đó không xa nhìn thấy nhà Lương Minh Trạch quay về chỗ ngồi thì không khỏi bất ngờ.
Lập tức tức giận vô cùng!
“Bọn họ dựa vào đâu mà lại quay về chỗ ngồi nữa rồi chứ? Không thể như vậy được, theo lý mà nói thì nhà họ Lục phải đánh chết bọn họ mới phải.” Lương Tuấn Kiệt trách móc mắng một tiếng.
Từ Dung im lặng nhìn cả nhà bọn họ, rất lâu sau đó bà ta lên tiếng nói: “Nhất định lại là cái thằng Dương Tiêu đó nữa rồi!”
Lương Hoàng Huy không khỏi sững sờ: “Không phải ba gia tộc lớn đã nói là đã chào hỏi ông Hồng rồi hay sao, theo lý mà nói thì Dương Tiêu đã không còn chỗ dựa nữa rồi.”
“Không lẽ bọn họ thất bại rồi sao, ông Hồng không chịu nể mặt họ hả.”
Từ Dung suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Chỉ đành đợi bữa tiệc kết thúc, chúng ta tự qua đó xác nhận lại thôi.”
“Như vậy thì không được, chúng ta phải thể hiện là chúng ta cùng thuyền với ba gia tộc lớn chứ!”
“Nói chung bất luận thế nào thì hôm nay thằng Dương Tiêu này cũng phải trả giá!”
Trước khi bữa tiệc thọ chính thức bắt đầu có một khoảng thời gian để đi nói chuyện tự do với nhau. Mọi người đều tản ra khắp nơi mời rượu làm quen, tự mình Dương Tiêu cũng đi. Rất nhanh sau đó anh đã gặp được một gương mặt rất quen thuộc. trương bạo phú.
Lúc nhìn thấy Dương Tiêu, trái tim trương bạo phú như thắt lại.
Ông ta vẫn còn chưa quên chuyện ở buổi đấu giá hôm trước nữa, người này rất tàn ác, có thể khiến Lục Kim Linh phải quỳ gối cầu xin. Đứa con mũm mĩm đi trước người ông ta nhìn thấy Dương Tiêu thì liền chủ động núp sau lưng cha mình.
Ba người Trần Hoàng Thiên ngồi trên hàng ghế khách quý quan sát cẩn thận từng cử động của Dương Tiêu.
Bây giờ nhìn thấy Dương Tiêu gặp Trương Văn Phú thì bọn họ có chút chờ đợi.
“Trương Văn Phú, một ông chủ nhỏ ở khu mới khai thác của Giang Thành, nghe nói tình tình không được tốt lành gì lắm.”
Trần Hoàng Thiên nở nụ cười thú vị.
Hàn Diệu Tường cũng đưa mắt nhìn sang. Ai ngờ cảnh tiếp theo khiến hai người họ mắt chữ a miệng chữ o. Họ thấy trương văn phí lễ phép chào hỏi Dương Tiêu, còn bào đứa con mập của ông ta làm theo nữa.
“Còn, còn không mau chào người ta!” Trương Văn Phú tức giận trách móc.
Thấy Dương Tiêu không nói gì, Trương Văn Phú còn tưởng là anh không hài lòng, vừa sợ vừa tức giận nhìn đứa bé mập thêm một lần: “Gọi bằng anh!”
Đứa bé mập hốt hoảng đổi giọng: “Anh, chào anh…”
Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Vậy không hay đâu, con nhớ rồi thì đừng trách nữa.”
“Vâng, vâng…” Mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu của Trương Văn Phú không ngừng rơi xuống, đợi khi Dương Tiêu đi xa mười mét rồi ông ta mới dám đứng thẳng dậy.
Giang Nhất Phàm ngồi trên hàng khác quý thấy vậy thì ho hai tiếng: “Đừng hy vọng nữa, Trương Văn Phúc đã bị lục kim linh ảnh hưởng rồi.”
Nhưng mà rất nhanh sau đó anh ta lại nhìn thấy cảnh tượng đáng mong đợi: “Xem cảnh này đi.” Khóe môi Giang Nhất Phàm cong lên.
Hai người Trần Hoàng Thiên và Hàn Diệu Tường nhanh chóng nhìn sang, họ nhìn thấy Dương Tiêu lại gặp phải một người tai to mặt lớn nữa rồi.
Người mới bước vào top nhà giàu của Giang Thành, Trương Bắc Thần.
“Trong ba người mới lọt top nhà giàu gần đây thì Trương Bắc Thần rất nổi bật, người bình thường đều rất kính nể anh ta.”
Chính vào lúc ba người họ đang mong đợi cái gì đó, thì giây tiếp theo, cảnh lúc đó đã tát mạnh vào mặt ba người bọn họ. Bọn họ thấy người mới lọt vào top nhà giàu lại lễ phép cúi người chào hỏi Dương Tiêu! Thậm chí động tác của anh ta cũng không khác gì Trương Văn Phú. Trong phút chốc, vẻ mặt của ba người xem cứng ngắt đờ đẫn.
“Sao người mới giàu ở Giang Thành lại cúi đầu với thằng đó chứ?” Trần Hoàng Thiên không hiểu, cũng không thể chấp nhận.
Hàn Diệu Tường nói một câu: “Tôi nghĩ, bọn họ không biết Dương Tiêu không còn chỗ dựa nữa.”
Trần Hoàng Thiên tức giận nói: “Khà khà, theo tôi thấy thì có lẽ căn bản Sở Kình Hồng vẫn chưa nhận được bức thư đó!”
Nói xong thì ông ta liền nhìn sang Giang Nhất Phàm, trông ông ta có hơi trách móc.