Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 69



Ba người quay đầu lại nhìn, thì ra là bà ta. Trước mặt họ là chủ nhà họ Lương, Từ Dung!

Khi Từ Dung nói rõ ý đi đến, nhà họ Lương cũng định đối phó Dương Tiêu, hỏi xem có phải ba người bọn họ đã chào hỏi ông Hồng rồi hay chưa.

Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên hơi khó coi nói: “Kế hoạch lúc trước có chút trục trặc.”

Bây giờ ba nhà Trần Hàn Giang của chúng tôi đang định tự mình tìm Sở Kình Hồng hỏi cho rõ.”

Đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, Từ Dung nói thẳng: “Không biết các người có muốn dẫn theo nhà họ Lương chúng tôi chơi trò này hay không?”

Khi vừa nghe vậy thì ba người họ thấy có chút bất ngờ, nhưng cũng có kèm theo kích động.

Hàn Diệu Tường lập tức vỗ bàn vui vẻ nói: “Làm gì có lý do từ chối chứ?”

Nếu như đến nhà họ Lương cũng tham gia vào, bốn gia tộc lớn ở Giang Thành liên kết với nhau thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là lời nói có sức nặng hơn, thậm chí chống lại luôn ông Hồng cũng không phải vấn đề!

Trong phút chốc, tất cả mấy người bọn họ đều nở nụ cười nham hiểm thắng lợi!

Dương Tiêu nhất định phải chết rồi!



“Này, các người nhìn xem bên đó là gì kìa?”

“Woa, người của bốn gia tộc lớn sao, bọn họ muốn làm gì vậy?”

“Không, không lẽ là, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi?”

Lúc này bốn người chủ nhà họ Hàn- Hàn Diệu Tường, chủ nhà họ Trần - Trần Hoàng Thiên, chủ nhà họ Lương - Từ Dung, cậu chỉ nhà họ Giang - Giang Nhất Phàm đang cùng nhau xuất hiện trên tấm thảm đỏ!

Sau lưng họ còn có thêm các nhân vật chủ chốt trong các gia tộc của họ, tạo ra một đội quân hùng hồn!

Ngày thường mấy người này cũng thuộc hàng tai to mặt lớn ở Giang Thành rồi, lúc này lại đi cùng nhau, trông rất khí thế!

Dù trong buổi tiệc thọ ngày hôm nay đều là người đến từ những gia tộc có tiếng ở Giang thành, thậm chí là tỉnh Hồ, nhưng khi nhìn thấy đội quân này, tự nhiên họ lại mất đi tự chủ cảm thấy căng thẳng!

Nên biết rằng, khi nhắc đến từng gia tộc riêng biệt trong bốn gia tộc thì không có gì, nhưng khi họ hợp tác lại với nhau, trong khắp tỉnh Hồ thậm chí trong cả khu vực Đông Hải đều đủ để xưng bá một phương!

Cảm nhận thấy ánh nhìn kính sợ của những người xung quanh, trong phút chốc, trong lòng họ lại có thêm niềm tin! Đám người đó đi thẳng đến trước bàn của ông Hồng.

Vì việc trí do Dương Hinh Nhi chọn rất đẹp, nằm ở hàng đầu, sát bên bàn nằm giữa của ông Hồng, thế nên lúc đó có rất nhiều người liếc nhìn sang Dương Tiêu.

Trong mắt bọn họ tràn ngập sự giễu cợt và lạnh lùng.

Lương Tuấn Kiệt không khỏi lắc đầu tặc lưỡi nói một câu: “Tiếc quá, vẫn còn trẻ như vậy.”

“Sao ngày hôm này thì Giang Thành lại mất đi một ngày nữa rồi.” Trong nhà họ Trần cũng có một người lạnh lùng nói một câu.

“Ha ha, vừa hay hôm nay giới thượng lưu của tỉnh Hồ đều có mặt ở đây, tiện bề thông báo cho mọi người biết đây là kết cục của người đắc tội với bốn gia tộc lớn.” Một cậu thanh niên trong nhà họ Hàn điên cuồng nói.

Có không ít người đứng xung quanh đều nghe thấy mấy lời này, họ không khỏi ngạc nhiên vô cùng!

Thì ra, bốn gia tộc lớn làm vậy là để đối phó một người! Trong phút chốc, ánh nhìn của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người của Dương Tiêu.

“Ha ha, lại có người không có mắt, dám đắc tội với bốn gia tộc lớn ở Giang Thành?”

“Tôi rất thắc mắc, rốt cuộc là tên ngốc này làm cách nào để động phải bốn gia tộc lớn ở giang thành cùng một lúc vậy?”

“Bây giờ hay rồi, sợ rằng đêm nay không ai dám nhặt xác cho tên này rồi…”

Trong phút chốc, có người cười nhạo, có người thương tiếc, có người cười trên nỗi đau người khác, có người không ngại làm lớn chuyện, mọi người thay phiên bàn luận. Nhưng Dương Tiêu vẫn ngồi yên ở đó lạnh lùng chứng kiến tất cả.

Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tiêu, có không ít người cứ nghĩ Dương Tiêu đã sợ đến ngốc rồi, họ không ngừng cười nhạo anh.

Sở Kình Hồng vẫn đang ngồi uống rượu tám chuyện với khách thì nhìn thấy người của tứ đại gia tộc đều đi tới thì ông ta hơi ngẩng đầu nhíu mày: “Các người có chuyện gì hay sao?”

Giang Nhất Phàm, người đại diện nắm quyền kiểm soát bốn gia tộc lên tiếng hỏi trước: “Ông Hồng, không biết ông đã đọc bức thư do chúng tôi gửi hay chưa?”

Vừa nghe vậy, Sở Kình Hồng mới nhớ ra, ông ta móc lá thư chưa xé từ trong túi ra.