Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 176



Không khí có chút yên tĩnh quá mức, chỉ có không khí vẫn còn bắt đầu khởi động nói rõ vào giờ phút này không khí có chút căng thẳng.

"Mẹ, chúng ta ngồi một chút đi!" Ninh Khuynh Thược đi tới bên giường, vung chăn trên giường lên.

Nhất thời, trong không khí lại có thêm một cỗ hương vị dâm mỹ.

Trên mặt Hàn Mộ không khỏi đỏ lên, Die nd da nl e q uu ydo n giống như là ngọn lửa cháy lên từ đáy lòng của mình. Đáy lòng âm thầm khẽ nguyền rủa Ninh Doãn Ngân như lang như hổ.

Lộ Á Sâm đứng, giống như một vương giả trời sinh, nhìn Ninh Doãn Ngân.

Hơi quay đầu, khi ánh mắt của hắn quét qua từng tấc từng tấc trên giường, trong lỗ mũi truyền tới từng đợt mùi hoan ái, tức giận trong lòng lập tức tăng cao.

Đáng chết......

Đáng chết......

Thứ mùi trong không khí này, nhất là khi chăn bị nhấc lên kia.

Cho dù hắn là người ngu, hắn cũng biết trong gian phòng này, trên chiếc giường này đã xảy ra chuyện gì......

Được lắm, được lắm! Người phụ nữ của Lộ Á Sâm tôi mà anh cũng dám chạm vào!

( mỗ Ninh Nhị: sao tôi lại không dám? Sáu năm trước cũng đã bị tôi ăn sạch sẽ rồi, đúng không?)

Trong đôi mắt Lộ Á Sâm nhìn Ninh Doãn Ngân lại thêm mấy phần ý lạnh.

Khóe miệng Ninh Doãn Ngân nhẹ cong lên, trong ánh mắt nhìn Lộ Á Sâm ở đối diện nhiều thêm mấy phần giễu cợt.

"Bắt đầu đi, con mệt rồi!" Cả người Ninh Khuynh Thược đều dựa vào ở trên mặt giường, cúi đầu, có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua cái giường dưới mông của mình.

Khóe miệng Hàn Mộ giật giật. dieendaanleequuydonn Sao cô lại cảm thấy mỗi một cái động tác của bảo bối Thược Thược nhà cô đều vô cùng, vô cùng, vô cùng có tâm cơ.

Sắc mặt Hàn Mộ hơi đỏ lên.

Cô thật không thể không cảm thấy, dựa theo cái tuổi này của Ninh Khuynh Thược, không hẳn biết nhiều về chuyện cho lắm......

"Mẹ." Ninh Khuynh Thược kéo Hàn Mộ qua, ngồi ở bên cạnh mình.

Hàn Mộ hơi cúi mắt xuống, nhìn giường, sự xấu hổ trong lòng lại tập kích tới từng đợt, cho dù da mặt cô dày, cô cũng cảm thấy mình hổ thẹn gấp bội lần!

Ninh Khuynh Thược bất nhã ngáp một cái. Sau đó rõ ràng cảm thấy trước mắt nó một đạo bóng dáng vọt qua, cặp mắt nghiêm túc vừa nhìn.

Lúc này, Lộ Á Sâm đã ra tay, cả người đã quấn lại với Ninh Doãn Ngân.

Hai bóng dáng, chẳng phân biệt được cao thấp, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng.

"Mẹ, mẹ đoán xem ai thắng?" Ninh Khuynh Thược cười đến giống như là một hồ ly nhỏ giảo hoạt, bé ghé dựa ở trên bả vai Hàn Mộ, da.nlze.qu;ydo/nn vẻ mặt nhìn hăng say.

"Không biết." Hàn Mộ khẽ cau mày, mắt đuổi theo thân thể đong đưa của Ninh Doãn Ngân.

Cô không thể không lo lắng cho người đàn ông này! Dù sao, bản lĩnh thật sự của Lộ Á Sâm không cho phép bọn họ coi thường.

Lộ Á Sâm, no. 1 ở giới quyền anh nước Mĩ, hắn là một kỳ tích ở giới quyền anh, cũng là một thần thoại.

Huống chi lúc đó Lộ Á Sâm chỉ mới mười lăm tuổi, còn là tay không tấc sắt, không có bất kỳ phòng bị đọ sức với người ta. Sau đó liền mang về ving dự vô địch!

"Cẩn thận......" Hàn Mộ thở nhẹ, nhìn chân của Lộ Á Sâm vung qua trước mặt Ninh Doãn Ngân, tâm bị treo ngược lên cao.

"Mẹ, bình tĩnh bình tĩnh!" Ninh Khuynh Thược vẫn mang vẻ mặt cười nhẹ nhàng. Giống như một chút cũng không quan tâm Lộ Á Sâm và Ninh Doãn Ngân đang đánh nhau trước mắt.

Hàn Mộ liếc mắt nhìn vẻ mặt Ninh Khuynh Thược thoải mái, cô không thể không hoài nghi tiểu nha đầu này là cố ý.

Hàn Mộ khẽ lắc đầu, tiểu nha đầu này, cô nên bảo nó làm thế nào đây?

Đưa mắt tiếp tục đặt ở trên người Ninh Doãn Ngân và Lộ Á Sâm.

Không thể không nói mỗi một lần Lộ Á Sâm ra tay đều là nhanh chuẩn độc, dinendian.lơqid]on nhiều chiêu đều trực tiếp đánh tới bộ phận quan trọng của Ninh Doãn Ngân.

Ninh Doãn Ngân cũng không tệ, Lộ Á Sâm công kích nơi nào, hắn liền phòng bị nơi đó, đánh dễ dàng, một chút áp lực cũng không có.

Nhưng Hàn Mộ sốt ruột, hai tay nắm thật chặt.

Cô biết Lộ Á Sâm còn chưa dùng hết toàn lực, cô tất nhiên biết bản lĩnh của Ninh Doãn Ngân cũng là số một số hai.

Nhưng Lộ Á Sâm vĩnh viễn là Lộ Á Sâm, dù là thời điểm gì, chỉ cần người động thủ, không phải kẻ địch bị thương, thì chính là hắn bị thương!

Đây là cách đánh liều mạng!

Chỉ thấy, đầu tiên Lộ Á Sâm phi chân ép Ninh Doãn Ngân lui về phía sau, sau đó đánh một quyền lên trên mặt Ninh Doãn Ngân.

Ninh Doãn Ngân nhướng mày, nguy hiểm tránh được công kích trước mắt.

"Ngân, cẩn thận......" Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân tránh được nguy hiểm, lòng treo giữa không trung, nửa vời, rất khó chịu.

Một tiếng cẩn thận của Hàn Mộ được Ninh Doãn Ngân nghe thấy giống như ăn được một viên kẹo ngọt ngào. Mà Lộ Á Sâm nghe được lại là vô cùng chói tai.

Ngân, cẩn thận?

Mộ, sao em lại không lo lắng an nguy của tôi chứ? Dfienddn lieqiudoon Lộ Á Sâm tôi trong mắt em đến cuối cùng được coi là cái gì?

Cặp mắt Lộ Á Sâm nhíu lại, một tia hung dữ thoáng qua trong mắt, liếc mắt nhìn Hàn Mộ nắm chặt tay ở một bên, oán hận trong lòng càng sâu hơn.

Giết hắn, giết hắn......

Trong lòng không ngừng kêu gào......

Không biết từ nơi nào lấy ra một cây súng lục tinh xảo, Lộ Á Sâm lui ra xa Ninh Doãn Ngân, khóe miệng giương lên, không có ý cười, lạnh, rất lạnh.

"Ninh thiếu, đi chết đi..."

Họng súng chỉ về phía Ninh Doãn Ngân, Lộ Á Sâm sẽ bóp cò súng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ninh Khuynh Thược mắt tinh, lập tức lướt qua động tác của Lộ Á Sâm, trong miệng thấp giọng mắng hai tiếng khốn kiếp, biến thái.

"Ầm......"

Lộ Á Sâm còn chưa bóp cò súng, hắn đã nghe được một tiếng ầm, sau đó trước mắt chính là một mảnh trắng xóa, tất cả trước mắt cũng bị giấu trong màn sương trắng này.

"Đáng chết......" Lộ Á Sâm giơ súng trong tay lên chỉ về phía trần nhà bắn hai phát.

"A......"

Không nghe được gì, Dieenndkdan/leeequhydonnn Lộ Á Sâm chợt nghe thấy giọng nói kinh hoảng đến từ một đám thuộc hạ kia.

"Hoảng cái gì......" Sắc mặt Lộ Á Sâm xanh mét, gầm thét một tiếng.

Lại để cho bọn họ trốn thoát sao?

Bàn tay dùng sức vung hai cái ở trước mắt mình, sương mù từ từ tản ra.

Mắt ưng quét mắt bốn phía, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại.

Thật sự lại để cho bọn họ trốn thoát rồi!

Mộ, em một lần lại một lần chạy khỏi tay tôi. Em bảo Lộ Á Sâm tôi sao mà chịu nổi?

"Đuổi theo......" Trợn mắt nhìn bảy tám thủ hạ, mấy người này quả thật đều là phế vật.

Ngửi thấy hương vị gay mũi tràn ngập trong không khí, Lộ Á Sâm cười.

Hắn cũng không tin, bọn họ có thể chạy được bao xa......