"Đây..." Ninh Trúc Mặc nhìn chìa khóa vàng trong tay Hàn Mộ, bàng hoàng ông nhìn vê phía Ninh Doãn Tích, ánh mắt thăm dò.
Mặt Ninh Doãn Tích liền biến sắc. Cô gái này đang làm cái gì? Gay go, ôngcụ biết anh đem chìa khóa vàng vứt bỏ, anh còn không bị phế rồi...
"Ninh lão, cái chìa khoá vàng này, ông nhìn không thấy quen thuốc sao!" Làcâu hỏi khẳng định, khoé miệng Hàn Mộ mỉm cười nói, ánh mắt khiến ngườita nhìn không ra một tia chấn động.
"Đây..." Ninh Nrúc Mặc ngơ ngác nhìn Hàn mộ, "Sao cô lại có cái chìa khoá vàng này?"
"Cơ duyên xảo hợp!" Hàn Mộ giống như không tính toán ánh mắt nhìn về phía Hứa Tâm Lam
Quả nhiên, giây phút Hứa Tâm Lam nhìn đến thấy chìa khoá vàng thì sắc mặthơi đổi, cho dù bà cố gắng che giấu rất khá, nhưng cũng không thoát khỏi đôi mắt của Hàn Mộ.
"Ngược lại rất lạ, tôi biết, cái chìa khoá vàng này Châu phu nhân cũng có một cái!" Hàn mộ cười nhìn về phía Hứa Tâm Lam.
"Không có khả năng!" giọng điệu Ninh Trúc Mặc hết sức kiên định, "Cái chìakhóa vàng này là độc nhất vô nhị trên thế giới. Chỉ có một cái của nhàhọ Ninh tôi!"
Đôi mắt Ninh Trúc Mặc mỉm cười nói. Cái chìa khoávàng này có từ lúc ông và Tuyết Như hẹn hò lúc ban đầu. Tuyết Như làtiểu thư khuê các, lúc ấy cha mẹ của bà cực lực phản đối hai người bọnhọ cùng một chỗ. Bất lực, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ hẹn hò, mà cáichỗ này chính là phía sau hoa viên trong nhà Tuyết Như có một gian phòng trống. Cái chìa khoá vàng này chính là do ông thiết kế.
Chỉ làsau đó Tuyết Như lập gia đình, chìa khoá vàng cũng được Tuyết Như luônmang theo bên người. Sau đó, ông nghe nói chìa khoá vàng được Tuyết Nhưđưa cho con gái bà. Chỉ là, con gái của Tuyết Như cũng có chuyện tìnhyêu giống như vậy. Nhưng, con gái của bà so với Tuyết Như tới cùng....
Ai! Cái người con gái kia, vì người yêu, bỏ hết tất cả!
Nói đến sau đó ông tìm được cái chìa khoá vàng này cũng là chuyện tối tắm.Lần đó đi đến nhà họ Bạch thăm viếng vì người tài giỏi như Bạch Phong vì bạo bệnh mà qua đời!
"Nếu như vậy, Châu phu nhân có thể nói chochúng tôi nghe xem, chìa khoá vàng của bà là đến từ nơi nào?" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, nhưng hai mắt lại không có chút tình cảm ấm áp nào. Ánh mắtnhìn thẳng Hứa Tâm Lam, làm bà ta có cảm giác không thể chạy trốn, nhấtthời vướng mắc.
"Không có, tôi không có vàng cái chìa khóa." toàn thân Hứa Tâm Lam có chút run rẩy, "Nghe nhầm đồn bậy thôi!"
Bà có làm qua cái chìa khoá vàng, nhưng, cái đó một lát nữa, chỉ có một lát nữa...
"Bà nói bậy..." Mọi tiếng nũng nịu, một bóng người xuất hiện bên cạnh Hàn Mộ.