Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 2: Sáu năm



Sáu năm sau, sân bay quốc tế của thành phố Vân Thành.

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ và một bé trai trắng trẻo đáng yêu vừa ra khỏi nơi checkin đã thu hút không ít sự chú ý. Cô gái mặc một bộ váy ngắn bó sát, những đường cong cơ thể gợi cảm và khí chất sang trọng, cao quý của cô khiến cô nổi bật giữa đám đông.

“Mẹ, người ta lại nhìn mẹ rồi kìa.”

“À? Sao mẹ cảm thấy họ đang nhìn cục cưng đáng yêu của mẹ vậy?”

Thẩm Nguyệt nở nụ cười cưng chiều, một tay dắt con trai, một tay kéo va li đi về phía trước. Thẩm Tư Hạo ở bên cạnh không ngừng đưa mắt quan sát xung quanh, mấy người đàn ông kia cứ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mẹ của cậu! Hừ hừ, lúc nào cũng vậy hết!

Đừng nhìn Thẩm Tư Hạo chỉ là một đứa trẻ mặt búng ra sữa mà khinh thường, rất ít người biết tài năng thật sự của cậu nhóc.

Thẩm Nguyệt để con trai ngồi trên ghế, cẩn thận dặn dò:

“Cực cưng ngoan, con ngồi đây chờ mẹ một lát, mẹ đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngay. Không được đi lung tung có biết chưa?”

“Dạ!” Thẩm Tư Hạo gật gật đầu.

Ngoan ngoãn là vậy, nhưng khi Thẩm Nguyệt vừa rời khỏi không lâu, cậu nhóc liền lôi từ trong va li ra một chiếc máy tính xách tay, ngồi khoanh chân trên ghế ở khu vực chờ, miệng lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng về đây rồi, phải cho mấy người ăn hiếp mẹ một bài học mới được!”

Thẩm Tư Hạo liếm liếm môi, bàn tay nhỏ xinh xắn ở trên bàn phím bay múa không ngừng, màn hình liên tục hiển thị một loạt các hình ảnh, số liệu, chúng nó điên cuồng lướt ngang qua mắt của cậu nhóc. Cũng may giờ này không phải giờ cao điểm, người qua lại rất ít, không ai chú ý đến hiện tượng kỳ quái này. Một đứa trẻ năm tuổi thì biết được bao nhiêu về máy tính chứ? Để họ thấy được cảnh cậu nhóc gõ phím với tốc độ cao như thế, chỉ sợ sẽ rớt mắt ra ngoài.

Thẩm Tư Hạo đã nung nấu kế hoạch ngày hôm nay cũng được một thời gian rồi! Gõ gõ, rồi nhấn enter, kết thúc quá trình hack vào tập đoàn Thẩm thị. Cậu quyết định chỉ hack một tỉ, xem như tiền bồi thường vì sáu năm trước. Mặc dù lúc đó cậu còn chưa ra đời, nhưng cậu đoán chắc phải có chuyện gì đó mới khiến mẹ chịu khổ và căm hận Thẩm gia, Thẩm gia ức hiếp mẹ cậu, đáng đời bị mất tiền. Tiếc là đến giờ còn chưa hỏi được nguyên do thật sự, mẹ không chịu nói gì hết, đến cả cha mình là ai cậu cũng không biết.

Nhanh tay xóa sạch dấu vết, Thẩm Tư Hạo bật phim hoạt hình Tom and Jerry lên xem trong khi chờ đợi. Trước mặt mẹ, cậu là một đứa trẻ ngoan hỉ mũi chưa sạch đó.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh có hai người đàn ông đang nói chuyện khiến Thẩm Tư Hạo chú ý.

“Lệ tổng, hình như do chúng ta đến trễ nên Thẩm tiểu tức giận rồi. Tôi thật sự xin lỗi.”

Lệ Tư Dạ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn trợ lý của mình. Ngũ quan giống như được bàn tay điêu luyện của nghệ nhân tỉ mỉ khắc thành, mày rậm, mắt sáng, mũi cao. Vẻ ngoài của anh không hề đáng sợ, thậm chí còn vô cùng tuấn mỹ, nhưng ánh nhìn kia lại làm trợ lý sợ đến nỗi run lẩy bẩy:

“Hay, hay là gọi cho cô ấy?”

Thẩm tiểu thư này là nhà thiết kế nổi tiếng mà tập đoàn muốn chiêu mộ, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp đón, hắn lại làm lỡ mất thời gian, khiến cô ấy tức giận. Bây giờ thì hay rồi, chọc giận cả Lệ tổng.

Trợ lý vội gọi cho Thẩm Nguyệt, bên kia vừa bắt máy, hắn đã vội nói:

“Xin chào, Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của Lệ tổng, thuộc tập đoàn Lệ thị. Thật sự rất xin lỗi vì hôm nay đã đến trễ.”

“À? Có chuyện gì sao? Sao lại xin lỗi tôi?” Thẩm Nguyệt lạnh nhạt hỏi lại.

“Không biết bây giờ cô đã rời khỏi sân bay chưa? Thật ngại quá, hôm nay vốn muốn đến đón cô…”

“Ra vậy, anh không cần phải xin lỗi đâu, tôi chỉ không muốn phiền tới người khác thôi, tôi có thể tự đi được.”

Giọng của Thẩm Nguyệt chậm rãi vang lên bên kia đầu dây, cô hình như quên nói với họ chuyện này, không ngờ được họ sẽ trực tiếp đến sân bay đón cô. Lệ thị sao?

Sau khi tắt máy, trợ lý quay sang và khó xử nhìn Lệ tổng nhà mình rồi một lát sau mới mở miệng thuật lại đoạn đối thoại giữa hắn và Thẩm Nguyệt.

Nghe xong hết một lượt, sắc mặt Lệ Tư Dạ lạnh lùng như cũ, anh cất giọng:

“Nếu đã vậy thì về thôi.”

Tuy rằng Thẩm Nguyệt là một nhà thiết kế nổi tiếng mà tập đoàn muốn chiêu mộ, nhưng cũng không đến mức anh phải hạ mình tiếp đón thế này, vốn xuất phát từ sự tôn trọng nên anh mới đến, nào ngờ người phụ nữ này lại rất tự cao.

Vừa xoay người định rời đi, Lệ Tư Dạ đột nhiên nghe được một giọng nói của con nít:

“Chú… Chú ơi?”

Lệ Tư Dạ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một đứa nhóc tầm năm tuổi đang đưa mắt long lanh nhìn mình. Đôi mắt to tròn lấp lánh của thằng bé vô cùng đáng yêu, mặt bánh bao, trắng trẻo, lại mặc yếm jean bao lấy thân hình nhỏ xíu. Vừa nhìn thấy đứa trẻ này, không hiểu sao Lệ Tư Dạ lại có cảm giác thân quen.

Anh không rõ lý do là gì, chắc do thằng bé quá đáng yêu nên có chút thiện cảm với nó? Anh ngồi xuống đối diện với thằng bé, hỏi:

“Có chuyện gì không, bạn nhỏ?”

Mặc dù bình thường Lệ Tư Dạ là người rất lạnh lùng, khó gần, nhưng đối mặt với đứa nhỏ vừa gặp này, anh lại phá lệ thân thiện. Trợ lý ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, còn tưởng là nghe nhầm, nhìn nhầm rồi.

Thẩm Tư Hạo mím mím môi, đáng thương nói:

“Cháu bị lạc mẹ rồi, chú giúp cháu tìm mẹ được không ạ?”

“Lạc rồi?” Lệ Tư Dạ nhếch mày nhìn thằng bé, sau đó nhìn quanh, quả thật không có ai trông giống như là phụ huynh của nó. “Được, chú giúp cháu đi tìm mẹ.”

Trợ lý ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng rồi thấy ánh mắt cảnh cáo của Lệ Tư Dạ thì ngậm miệng lại. Lệ tổng, bình thường nhìn thấy con nít chẳng phải ngài sẽ cảm thấy phiền sao? Bây giờ còn đồng ý giúp một đứa bé tìm mẹ của nó nữa?

Thẩm Tư Hạo vui vẻ ôm cánh tay của Lệ Tư Dạ, thầm nghĩ ông chú này đẹp trai như thế, rất xứng với mẹ của mình. Nghĩ đến hình ảnh của hai người họ khi đứng cạnh nhau, hai mắt cậu nhóc như muốn phát sáng.