Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 45: Lẽ nào em không nhìn ra?



Đối với tinh thần làm việc nghĩa của Nghiêm Lạc, Thẩm Nguyệt rất nể phục. Cô cảm thán một câu:

“Xem như số tôi tốt mới gặp được anh.”

“Vậy cô có muốn tìm hiểu thêm về tôi không? Tôi rất sẵn lòng.”

“Phụ nữ có con anh cũng thích à? Khẩu vị mặn thật.” Thẩm Nguyệt cười trêu.

“Ha ha, tôi thấy con trai cô đáng yêu đấy chứ, rất giống cô.”

Miệng lưỡi của người đàn ông này thật sự lợi hại, khen Thẩm Nguyệt đáng yêu thì khen, lại còn vòng vo, khiến cô phải giơ ngón cái ra gật gù tán dương.

Hai người đi theo trưởng phòng về tận nhà, mai phục cả buổi, Thẩm Nguyệt lấy trong túi ra một cái ống nhòm loại nhỏ khiến Nghiêm Lạc mở to mắt:

“Cô chuẩn bị kỹ càng thế à?”

“Nếu không thì sao? Bình thường anh theo dõi người ta chẳng lẽ còn chạy đến gần quan sát hả?” Thẩm Nguyệt hỏi.

“Ừm, phong cách của tôi là vậy, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cứ đến gần nhìn thôi, bị phát hiện thì giả vờ làm nhân viên đa cấp.”

“Phụt…”

Thẩm Nguyệt thật sự bội phục vị luật sư có sóng não không bình thường này, hai người vừa nói chuyện vừa chú ý đến tình hình của trưởng phòng, cả ngày không có thu hoạch gì. Tuy rằng lãng phí thời gian, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn muốn tự mình tìm hiểu hơn là thuê thêm người, giờ cô chẳng thể tin tưởng được ai cả.

Ngày hôm sau, những tin tức về Thẩm Nguyệt dần chìm xuống, Lệ thị không còn nhiều người dám mở miệng nhiều chuyện nữa, bởi vì có vài người đã bị đuổi việc sau khi quá khích sỉ nhục đồng nghiệp. Lệ Tư Dạ một hơi đuổi hơn chục người, họ thừa biết quyết định này của anh là giết gà dọa khỉ, muốn cho họ biết anh bênh vực Thẩm Nguyệt, nhưng biết thì sao? Ai dám phản đối?

Trợ lý Thẩm đi đi lại lại giữa phòng làm việc của Lệ Tư Dạ với phòng nhân sự, truyền tin, sau đó đưa danh sách. Nhìn thấy trợ lý Thẩm, nhân viên thấp thỏm hỏi nhau:

“Chẳng lẽ sắp có người bị đuổi nữa rồi à?”

“Chỉ nói mấy câu, cần phải tuyệt tình đến vậy sao?” Một người vô cùng bất mãn.

“Không thể trách được, trước khi vào công ty đã được dặn dò là phải quản tốt cái miệng của bản thân còn gì?”

Lệ thị quy định, nếu nhân viên bị phát hiện có hành vi xấu gây ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty đều sẽ được một phiếu nghỉ việc. Nhẹ một chút thì chỉ bị điểm kiểm, nặng hơn, mời đến phòng nhân sự nhận lương và rời đi.

Thẩm Nguyệt hoàn toàn không biết vì chuyện của cô mà có rất nhiều nhân viên phải nghỉ việc, cô vẫn đều đặn cùng Nghiêm Lạc ra ngoài. Lần này, họ theo dõi trợ lý của trưởng phòng.

Sau nửa ngày miệt mài theo đuôi, Thẩm Nguyệt phát hiện cô nàng trợ lý kia có điều bất thường, lén lén lút lút chạy vào một quán cà phê.

Thẩm Nguyệt lên tầng hai của quán ăn đối diện, dùng ống nhòm nhìn một chút, hóa ra người kia là Thẩm Na. Cô biết ngay mấy kẻ điên này muốn truy cùng đuổi tận cô! Sắc mặt cô hơi đổi, nói với Nghiêm Lạc:

“Chụp ảnh giúp tôi.”

“Được.”

Người đàn ông nhanh chóng cầm máy ảnh ra, thuần thục gắn thêm một cái ống kính đen dài và tác nghiệp. Nghiêm Lạc cũng chuyên nghiệp lắm, biết mang theo ống kính để chụp xa.

Sau khi làm vài kiểu ảnh zoom cận mặt, Nghiêm Lạc hỏi:

“Kế tiếp cô định thế nào?”

“Về nhà.”

“Không theo dõi nữa hả?”

“Không cần đâu.”

Thẩm Nguyệt thản nhiên đáp rồi thu ống nhòm lại, nhét vào túi xách.

Tầm chiều, Thẩm Nguyệt về đến nhà. Cô lập tức chạy vào phòng làm nũng với con trai nhờ vả:

“Bảo bối của mẹ, con giúp mẹ hack vào điện thoại của một người được không?”

Vẻ mặt Thẩm Tư Hạo đen thui, thân phận hình như bại lộ rồi? Cậu tỏ vẻ sợ sệt:

“Con sợ làm không tốt.”

“Đừng giả ngốc nữa, ngay cả công ty Dương Quang cũng bị con hack bay thông tin mà, chút chuyện vặt này làm khó được con sao?”

“Hì hì.” Thẩm Tư Hạo bị nhìn thấu, cười ngượng ngùng. Đúng là khó qua mắt được mommy.

Công ty Dương Quang cố gắng ép tin tức xuống, nhưng người đang nhìn chằm chằm vào họ là Thẩm Nguyệt sao có thể không biết họ đang gặp rắc rối chứ? Không cần nghĩ cô cũng biết là con trai cô làm, nhìn vẻ mặt đắc ý của bảo bối lúc này xem, thật đáng yêu.

Thẩm Nguyệt đặt một hộp sữa vào tay con trai, đưa điện thoại qua rồi nói:

“Đây là số điện thoại của cô ấy, đồng thời còn có tài khoản mạng xã hội, cảm ơn cục cưng.”

Bé con nhận lệnh xong liền mở máy tính lên, miệng hút sữa, tay gõ phím.

Sau khi lấy được thông tin của người đó, Thẩm Tư Hạo nói:

“Mommy, người này có liên lạc và nhận tiền của bà thím Thẩm Na ạ.”

Thẩm Nguyệt nghe xong cũng không ngạc nhiên gì, gọi điện thoại báo tin cho Lệ Tư Dạ. Lúc này, anh đang trong cuộc họp. Bình thường anh luôn để chế độ im lặng, trừ phi là chuyện gấp thì mới bắt máy, nhưng khi màn hình hiển thị tên của Thẩm Nguyệt, anh đưa tay lên ý bảo dừng.

Trợ lý Thẩm cũng ra hiệu cho trưởng phòng, việc báo cáo của cô ấy cứ như vậy bị ngắt quãng. Hiếm khi Lệ tổng làm gián đoạn cuộc họp, khiến họ đều có chút thấp thỏm, đây là có chuyện gì nghiêm trọng hả?

Lệ Tư Dạ nhẹ giọng hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Xin lỗi, tôi gọi bây giờ có làm phiền anh không?” Thẩm Nguyệt dè dặt.

“Không phiền.”

Lệ Tư Dạ ngẩng đầu nhìn lên, những người khác liền cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, không dám phát ra âm thanh nào.

Trong không khí hết sức căng thẳng, Lệ Tư Dạ chăm chú lắng nghe lời cô nói:

“Người ăn cắp bản thảo của tôi là trợ lý trưởng phòng, hiện tại tôi đang theo dõi sát sao, sẽ sớm có chứng cứ. Anh phải cẩn thận, Lệ thị chắc có không ít gián điệp.”

“Ừm.”

Một chữ ừm này nghe thì cộc lốc, nhưng giọng anh rất nhẹ nhàng, làm cho đám nhân viên đều mắt to trừng mắt nhỏ. Rốt cuộc Lệ tổng đang nói chuyện với ai vậy? Vẻ mặt thư giãn kia là sao?

Lúc ấy, Lệ Tư Dạ lại còn ân cần hỏi:

“Cô có cần gì khác không?”

“Chắc là không cần, chỉ muốn báo cáo lại tình hình cho anh biết.”

Thật ra Lệ Tư Dạ cũng đã cho người điều tra, nhưng nhìn thấy Thẩm Nguyệt hăng hái như vậy, anh không tiện nói rằng mình cũng biết là ai làm. Cảm giác được cô quan tâm không tệ lắm, anh dặn dò:

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Được rồi?” Thẩm Nguyệt đầu đầy dấu chấm hỏi. Cô cảm giác chuyện mình làm rất là đáng tự hào, rất thành tựu, mà sau khi Lệ Tư Dạ biết được thái độ lại quá bình tĩnh. Ông nói gà, bà nói vịt trong truyền thuyết?

Cô tắt máy, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn con trai của mình.

Lệ Tư Dạ đặt điện thoại lên bàn, nói:

“Tiếp tục.”

Cuộc họp lại bắt đầu lần nữa, mà lần này, ai nấy đều đưa trí tưởng tượng đi xa thật xa. Trông Lệ tổng như vừa nói chuyện với bà xã xong vậy, ánh mắt vui vẻ kia khiến họ nổi cả da gà.

Tầm năm giờ, Thẩm Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Bên ngoài có người mang đồ đến, bảo cô ký nhận, nhưng cô đâu có đặt cái gì chứ? Cô quay đầu hỏi Thẩm Tư Hạo:

“Cục cưng, con mua gì à?”

“Không ạ!” Giọng của con trai cô vọng ra từ phòng bếp.

Điều đầu tiên mà Thẩm Nguyệt nghĩ đến là Dương Lâm lại muốn phá rối cô! Cô nhíu mày nhìn thùng đồ trên tay của người kia, kiểm tra một chút, tên người gửi để trống, hơn nữa bên trong là thứ gì người giao hàng cũng không biết. Cô nói:

“Thế này tôi không nhận được, ngộ nhỡ hàng cấm hay thứ nguy hiểm thì sao?”

“Hay là tôi giúp cô mở ra ngay đây? Thứ này được kiểm duyệt rồi, chắc sẽ an toàn đó.” Anh chàng kia nhiệt tình hỏi.

Thẩm Nguyệt đồng ý, sau đó tìm một cái dao rọc giấy đưa cho người kia, chính mình thì lui về sau vài bước. Không phải do cô quá đa nghi, mà gần đây gặp nhiều rắc rối nên phải cẩn thận.

Sau khi người nọ mở thùng xốp ra, bên trong là một thùng cherry và dâu tây, cộng thêm một ngăn nhỏ đựng tổ yến và mấy thứ linh tinh khác nữa. Thẩm Nguyệt ngơ ngác, lúc này mới ký nhận rồi kéo chúng vào nhà.

Thẩm Tư Hạo nghe tiếng động liền chạy xồng xộc ra, hai mắt sáng bừng nhìn thùng thức ăn như đang phát ra ánh sáng chói mắt kia, chép chép miệng:

“Mommy!”

Thẩm Nguyệt vẫn đang chìm trong mơ hồ, cô tự hỏi ai lại gửi thứ này đến cho mình, bất giác lẩm bẩm:

“Không biết ai gửi, có phải lão Mạc gửi cho con không?”

“Chắc là không đâu ạ.”

Hai mẹ con nhìn nhau, Thẩm Tư Hạo lần mò nhìn xem tờ giấy ghi thông tin, đúng thật không để tên. Cậu đột nhiên cười ha ha rồi hỏi:

“Chú Lệ phải không mẹ?”

Thẩm Nguyệt lắc lắc đầu phủ định, nhưng đúng lúc ấy, cô nhận được điện thoại từ Lệ Tư Dạ.

“Nhận được hàng rồi?”

Con trai ngoan của cô cũng nghe thấy, lắc lư trước mặt cô, dùng khẩu hình miệng nói:

“Con đoán đúng rồi~”

Thẩm Nguyệt thấy lạ, nhỏ giọng hỏi con trai:

“Sao đột nhiên sếp lại tốt bụng gửi thứ này cho mẹ nhỉ? Để an ủi mẹ thời gian qua chịu nhiều áp lực chăng?”

Vốn định trao đổi thầm với con trai, ai biết thằng bé nháy mắt rồi nói to:

“Sao lại gửi đồ cho mẹ ấy ạ? Đến cả con còn biết lý do, chẳng lẽ mẹ không biết?”

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn con trai, đưa tay che miệng thằng bé rồi nhìn điện thoại, sợ Lệ Tư Dạ nghe được, nhưng mà cô đã muộn một bước. Cô nghe thấy tiếng cười rất khẽ của anh:

“Tư Hạo cũng nói vậy rồi, lẽ nào em không nhìn ra tôi có ý với em?”

Khoảnh khắc nghe được câu nói đó, Thẩm Nguyệt hơi sững lại. Một lần nữa, người đàn ông này thật xấu xa, hết lần này tới lần khác khiến nhịp tim cô thoát khỏi quỹ đạo vốn có, đập một cách bất thường. Cô xấu hổ cầm chặt điện thoại, muốn đáp lời nhưng đầu óc trống rỗng. Làm sao bây giờ? Sự xuất hiện của anh đã trở thành một sự ngoài ý muốn ngọt ngào trong cuộc sống của cô rồi…