Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 109: Ngươi không cho rằng sẽ xuất hiện một vị cao nhân đắc đạo đó chứ?



Dịch: Tiểu Băng

Thanh Vân Cổ Thành.

Mấy trăm người được giải cứu vẫn còn trong chấn động.

Vốn đều đã tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Diệp Bình như thần binh hạ phàm, chỉ bằng một kiếm, đã giết sạch cả mấy trăm giáo đồ của Ma Thần Giáo.

Thực lực như vậy, bảo sao bọn họ không chấn động?

Nhất là lời nói của Diệp Bình càng tạo nên một hình tượng vô cùng to lớn trong lòng họ.

"Diệp sư huynh vô địch."

"Diệp sư huynh là tuyệt thế mãnh nam."

"Chúng ta đa tạ Diệp sư huynh."

Đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, thì thi nhau kêu lên phấn khởi, trên mặt ai cũng toát ra sự hưng phấn và kích động khó tả.

Nhưng thân ảnh Diệp Bình đã biến mất, hắn không ở lại, mà dũng cảm tiến tới, không sợ nguy hiểm.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Bình biến mất, mắt chúng nữ tu đều tỏa ánh sáng long lanh, không biết phải hình dung Diệp Bình như thế nào nữa.

Nhưng các nàng biết, nếu vẫn tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng tranh thủ thời gian rời khỏi đây mới là việc cần phải làm.

Xa xa.

Tốc độ Diệp Bình cực nhanh, cả mười đạo Chúc Long tiên khiếu đều mở ra, hấp thu thiên địa linh khí, khôi phục pháp lực đã bị tiêu hao.

Mỗi lần thi triển Tứ Lôi kiếm thế, cơ thể sẽ bị tiêu hao một phần năm pháp lực, nếu không mở Chúc Long tiên khiếu, e là không thể xuất liên tục được.

Nhưng Diệp Bình không ngốc, hắn biết ở trong Thanh Châu Cổ Thành có rất nhiều giáo đồ Ma Thần giáo, trong đó có rất nhiều cường giả, nếu chỉ bằng cảnh giới hiện giờ, nhất định sẽ gặp phải phiền toái.

Nên vừa chạy, Diệp Bình vừa luyện hóa lực công đức trong người.

May mà có lực công đức, hơn nữa Diệp Bình còn có thân thể Thái Cổ Thần Ma.

Chứ nếu đổi thành bất kì loại thể chất nào khác, hoặc không có lực công đức, thì tu hành kiểu của hắn chính là đi tìm chết.

Ba!

Ba!

Ba!

Từng đạo lực công đức, hóa thành linh khí cuồn cuộn tràn trề trong người Diệp Bình.

Cảnh giới của hắn đang tăng vọt một cách điên cuồng.

Luyện Khí tầng hai, Luyện Khí tầng ba, Luyện Khí tầng bốn, Luyện Khí tầng năm...

Cảnh tượng này, ngoài Trần Nguyên, thì không còn ai nhìn thấy.

Trần Nguyên ngây người.

Y biết Diệp Bình là một mãnh nam, nhưng không ngờ Diệp Bình lại mạnh tới trình độ này.

Người ta đột phá cảnh giới, là chẳng khác gì sinh con, vô cùng khó khăn đau đớn, nửa sống nửa chết.

Diệp Bình đột phá cảnh giới, lại cứ như đang đùa chơi, chỉ trong một cái nháy mắt, đã đột phá tới Luyện Khí tầng mười.

Chủ yếu nhất là, lại còn vì tinh luyện lực công đức.

Đại ca, lực công đức không cần tiền hả?

Trần Nguyên thật sự bối rối, gã chưa từng thấy ai tinh luyện lực công đức thành linh khí.

Đây là lực công đức đó, không phải rau cải trắng, sao ngươi có thể lãng phí như vậy?

Trong lúc Trần Nguyên đang không ngừng thầm chửi mắng.

Diệp Bình đã lại xuất kiếm, sau khi kiếm khí tung hoành, lại có hơn mười đạo lực công đức chui vào trong người hắn.

Trong lòng Trần Nguyên lập tức ngậm miệng.

Xấu hổ, đối với Diệp Bình, lực công đức này, đúng là rau cải trắng thật.

Thanh Vân Cổ Thành.

Diệp Bình cứ như một vị thần.

Nhục thể của hắn như được thoa một lớp nước sơn màu vàng kim, vô cùng sáng chói trong không khí âm u của Cổ Thành.

Khí huyết của hắn đầy tràn như một lò lửa, như một ma thần tái thế, vô cùng hung mãnh.

Kiếm khí của hắn, mạnh tới vô cùng, như một thanh tiên kiếm đã ra khỏi vỏ, lạnh lùng bễ nghễ.

Dọc theo đường đi, hễ cứ nhìn thấy giáo đồ Ma Thần giáo, là Diệp Bình tung ra một chiêu Tứ Lôi kiếm pháp, không chừa một kẻ nào.

Làm Trần Nguyên nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Nhưng Trần Nguyên lại cảm thấy may mắn, may mà mình đầu hàng từ sớm, nếu không tới sau này mới gặp phải Diệp Bình, thì chắc ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng còn chả có.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu để đám đồng liêu kia phát hiện ra là mình dẫn Sát Thần vào, chắc là chết không chỗ chôn."

Trần Nguyên vừa mới cảm thấy may mà đầu hàng sớm lại trở nên đầy bất an.

Nhưng ngay lúc này, một làn ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện, đây là lực công đức, nhưng không phải bay về phía Diệp Bình, mà là chui vào trong cơ thể Trần Nguyên.

Trần Nguyên: "???"

Gã hơi bối rối.

Gã không ngờ, mình lại có thể đạt được công đức.

Hơn nữa đạo công đức này, còn cực kì tinh khiết, sau khi chui vào cơ thể gã, liền tinh lọc hết tất cả tội ác, tất cả nghiệp nhân quả cho gã.

Nói cách khác, Trần Nguyên bây giờ không còn là oan hồn, mà là thiện hồn, chẳng những có thể trực tiếp tiến vào luân hồi, mà sau khi đầu thai, còn có thể chuyển thế thành con nhà giàu, không bệnh không gặp tai ương.

Đây chính là điểm mạnh của lực công đức.

Trần Nguyên chết cũng không ngờ, có một ngày mình lại có thể đạt được lực công đức.

Khi còn sống gã đã làm rất nhiều chuyện xấu, may đều có điểm hạn dừng, nhưng Trần Nguyên biết, sau khi gã chết, gã sẽ phải gánh rất nhiều nhân quả, thậm chí gã còn chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi chết sẽ bị đám đồng liêu chộp lấy luyện thành tà khí.

Nhưng bây giờ đã nhận được công đức, cả người, không đúng, cả quỷ đều đã được thăng hoa.

"Thượng tiên, đi về hướng bắc đi. Ta cảm nhận được ở phía bắc có rất nhiều đệ tử Ma Thần Giáo."

Trần Nguyên nhanh chóng hiểu ra vì sao mình lại có được lực công đức. Sau khi được ích lợi, Trần Nguyên lập tức giúp Diệp Bình tranh thủ thời gian đi hàng yêu phục ma.

Vì bây giờ, gã và tội ác là không đội trời chung.

"Được!"

Diệp Bình không nói nhiều. Hắn tin lới Trần Nguyên. Dù sao Trần Nguyên cũng đã bị hắn trói chặt vào mình, phúc cùng hưởng, họa cùng chịu.

Một đường lên hướng bắc.

Tốc độ Diệp Bình cực nhanh, đồng thời cảnh giới tu vi của hắn cũng đang điên cuồng tăng lên.

Tới lúc này, đã đạt tới Luyện Khí tầng mười.

Tất cả điều này, Trần Nguyên đều nhìn thấy hết.

Ngoài khiếp sợ, Trần Nguyên càng thêm hiểu biết.

Mình đã ôm được đùi vàng.

Phía Bắc.

Đúng như Trần Nguyên đã nói, ở đây đúng là có rất nhiều đệ tử Ma Thần Giáo.

Thậm chí không chỉ rất nhiều, mà trên cơ bản là tất cả đệ tử Ma Thần Giáo đều đang tụ tập ở đây.

Diễn võ trường của Thanh Vân Cổ Thành.

Cả ngàn tu sĩ đang tránh ở nơi đây, lúc đợt tập kích thứ hai của Ma Thần Giáo diễn ra, bọn họ đã tụ tập tới nơi này.

Cũng chính vì bọn họ tụ tập ở nơi này, nên đa phần nhân lực của Ma Thần Giáo mới tụ lại ở đây.

Diễn Võ Trường, bên trong màn sáng màu trắng bạc, là mấy vạn tu sĩ.

Đệ tử Ma Thần Giáo đang dùng đủ loại pháp khí oanh kích màn sáng kia, định dùng phương pháp đơn giản nhất, phá vỡ trận pháp.

Bên trong màn sáng, chúng tu sĩ cũng không ngồi chờ chết, đủ loại Pháp Khí giết ra, hóa thành từng đạo hào quang, giết được không ít người.

Nhất là Thanh Châu thành chủ, tay cầm một thanh phi kiếm màu lam, những đạo kiếm khí chém ra, chỉ vừa gặp phải, là cả mười mấy đệ tử Ma Thần Giáo bị giết chết.

Nhưng đáng tiếc là, dù có giết được đệ tử Ma Thần Giáo, thì đối phương sẽ ngay lập tức hóa thành oan hồn, cắn nuốt oán lực, sau đó công kích màn sáng.

Đám đệ tử Ma Thần Giáo này đều là bọn điên, kẻ nào cũng hung hãn không sợ chết, chỉ có một số nhỏ là có chỗ cố kỵ, còn đa phần là những kẻ liều mạng, ánh mắt đầy hung tàn.

"Trần Chính, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý đầu hàng, thu hồi trận pháp, ta sẽ không giết ngươi, hơn nữa còn tiến cử ngươi, phong cho ngươi một chức vị, thế nào?"

Đúng lúc này, Ma Thần Giáo Chỉ Huy Sứ mở miệng.

Đây là một tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn, hắn lạnh lùng nhìn Trần Chính cách đó không xa.

Dù sao nãy giờ Ma Thần Giáo cũng đã chết không ít người, nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải là sợ đánh không lại, mà chỉ là lo xảy ra biến số, chấm dứt chiến đấu sớm là tốt nhất.

"Si tâm vọng tưởng, Trần Chính ta là mệnh quan triều đình, là tu sĩ chính đạo, bảo ta gia nhập Ma Thần Giáo, đúng là nực cười."

Trần Chính đáp trả, nét mặt đầy khinh thường.

"Trần Chính, có câu đừng nói quá vẹn toàn, đầu năm nay vì mạng sống, đã có không ít tu sĩ chính đạo gia nhập Ma Thần Giáo chúng ta rồi đó."

"Trần Chính đại nhân, dù ngươi có là mệnh quan triều đình, thì cũng chỉ là thành chủ của một Tấn quốc nho nhỏ. Nói phạm vi nhỏ, trong mắt triều đình Tấn quốc, ngươi chỉ là một thành chủ không quan trọng, nói lớn hơn, ở mười nước, có ai biết tới Trần Chính ngươi không?"

"Nói rộng ra thêm chút nữa, Thánh Giáo chúng ta có thể khiến cả Đại Hạ vương triều phải đau đầu, ngươi không theo ta, nhưng mà ở đây có quá nhiều người, ngươi không gánh nổi nhiều người như vậy."

"Nhưng ta có thể đồng ý với ngươi. Chỉ cần ngươi thu hồi trận pháp, trong vòng một nén nhang, ta cam đoan, trừ ngươi và một số thân tín của ngươi, những người còn lại vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai."

"Đợi ngươi gia nhập Thánh Giáo ta rồi, ta sẽ nhường vị trí của mình cho ngươi, giúp ngươi thể hồ quán đỉnh, gia trì pháp lực, hỗ trợ ngươi đột phá tới Kim Đan cảnh, tới lúc đó, bao nhiêu năm đã qua, ai còn nhớ ngươi là Trần Chính, lúc ấy, Thánh Giáo ta cũng thành nên nghiệp lớn, ngươi sẽ là người có được đại công."

Chỉ Huy Sứ nói, câu nào cũng đầy dụ dỗ, câu nào cũng làm người ta dao động.

"Thành chủ đại nhân, ngươi đừng tin đám ma quỷ này. Bọn chúng là Ma giáo, người Ma giáo giỏi nhất chính là lừa gạt."

"Thành chủ đại nhân, đừng để mình bị dao động nội tâm, tu sĩ chính đạo chúng ta, nếu phản bội đi theo Ma Đạo, chính là mang tiếng xấu nghìn năm."

Bên trong trận pháp.

Mấy vạn tu sĩ không khỏi nhìn Trần Chính, bọn họ sợ Trần Chính thật sự đồng ý.

"Chư vị an tâm, Trần Chính ta dù có phải chết bây giờ, cũng tuyệt không đầu hàng Ma Đạo."

Trần Chính lên tiếng. ông ta không chọn đầu hàng, trái lại ánh mắt càng thêm kiên quyết.

"Quả nhiên là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Trần Chính, ngươi không nghĩ sẽ có một cao nhân đắc đạo tới cứu các ngươi đó chứ?"

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mà còn nằm mơ vậy?"

"Được, đợi tí nữa trận pháp tan vỡ, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gọi là sống không bằng chết."

Nghe câu trả lời của Trần Chính, Ma Thần Giáo Chỉ Huy Sứ hơi nổi giận.

Hắn tốn bao miệng lưỡi, không ngờ Trần Chính lại không mắc câu, bảo sao người ta không tức giận.

Nhưng nghĩ tới thắng lợi đã nắm chắc trong tay, hắn chả thèm giả vờ nữa, nói thẳng luôn.

Chỉ là, đúng lúc này.

Một giọng nói, bỗng nhiên vang lên.

"Các ngươi nhìn, người kia là Diệp Bình phải không?"