Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 93: Tư Không Kiếm Thiên, Giám Thiên viện



Dịch: Tiểu Băng

***

Trong phủ thành chủ của thành Thanh Châu.

Trong đại điện.

Thanh Châu thành chủ vô cùng cung kính nhìn nam tử trước mặt.

Nam tử này thân cao bảy thước, mặc một bộ áo bào trắng, tóc mai nhẹ bay vô cùng tiêu sái, nét mặt cực kì tuấn mỹ, thế nhưng lại đeo một băng vải trắng che đôi mắt.

Đây là Tư Không Kiếm Thiên, người được cả giới tu sĩ trẻ tuổi của Thanh Châu kính ngưỡng, cũng là kiếm tu duy nhất được tiến vào học phủ mười nước trong gần ba trăm năm qua của Thanh Châu.

Địa vị của Tư Không Kiếm Thiên hiện giờ vượt xa địa vị của Thanh Châu thành chủ, ngay cả hoàng thất Tấn Quốc gặp Tư Không Kiếm Thiên cũng còn phải lễ nhượng ba phần, trong thế giới tu tiên, thực lực chính là cao nhất.

Dù là ở trong triều đình hay trong tông môn, nếu ngươi có thực lực mạnh nhất, thì có nghĩa ngươi cũng có địa vị cao nhất.

"Xin hỏi Tư Không đạo hữu, cố ý đến Phủ Thành chủ là có việc gì?"

Thanh Châu thành chủ nhìn Tư Không Kiếm Thiên, lời lẽ cử chỉ đều vô cùng cung kính.

"Ma Thần Giáo đã lộ tung tích, ta phụng mệnh đến đây điều tra, lần này Ma Thần Giáo có ý đồ muốn ám sát thiên tài của Tấn Quốc, để đánh dấu mình quay trở lại, dương oai mười nước, không biết trong thành Thanh Châu có gì bất thường không?"

Giọng Tư Không Kiếm Thiên rất bình tĩnh, vì mắt hắn bị bịt kín, nên không nhìn ra được ánh mắt của hắn.

"Ma Thần Giáo? Bọn chúng lại xuất hiện?"

Thành chủ Thanh Châu không khỏi kinh ngạc, cứ như bây giờ mới nghe thấy tin tức này.

"Thành chủ đại nhân không phải diễn, lần này đến đây, chính là phụng mệnh, cũng đã nắm được một số tin tức nhất định."

Tư Không Kiếm Thiên đáp.

"Xin hỏi Tư Không đạo hữu, là phụng mệnh của ai? Trần mỗ thật sự là không biết."

Thành chủ Thanh Châu vẫn bộ dạng ngây thơ không biết như cũ.

Tư Không Kiếm Thiên nghe vậy, rút ra một tấm lệnh tiễn.

Lệnh tiễn này có hình bát giác, là vật chế tác chuyên dụng, trên mặt có khắc hai chữ "Giám Thiên’.

Thành chủ Thanh Châu lập tức biến sắc, cung kính cúi đầu với Tư Không Kiếm Thiên.

"Trần Chính bái kiến đại nhân."

Thanh Châu thành chủ Trần Chính lúc này còn cung kính gấp mấy lần ban nãy, ban nãy cung kính là vì thân phận của đối phương, còn bây giờ cung kính vì người ta là cấp trên của mình.

Ông ta không ngờ, Tư Không Kiếm Thiên lại gia nhập Giám Thiên Viện của Đại Hạ.

Đúng vậy, là Đại Hạ Giám Thiên Viện.

Đây là cơ quan quan trọng có quyền lực cao nhất, bao trùm cả Thập Quốc của Đại Hạ vương triều.

Giám Thiên Viện, có nghĩa là thay trời xanh theo dõi thiên địa chi ý, trực thuộc quản lý trực tiếp của thiên tử Đại Hạ, có quyền tiền trảm hậu tấu, dưới có thể quản dân sinh, trên có thể quản quan viên triều đình.

Hơn nữa Giám sát sứ xuất hiện, thì tất cả tiên tông đạo môn của Đại Hạ vương triều sẽ đều phải toàn lực phối hợp, người nào không theo, có quyền giết chết bất luận tội, đây chính là điểm khủng bố và cường đại của Giám Thiên Viện.

Không phải ai cũng được vào Giám Thiên Viện, chỉ có thiên tài trong thiên tài, mới có cơ hội lọt vào mắt của Giám Thiên Viện, chú ý là lọt vào mắt thôi, chứ không phải là vào Giám Thiên Viện nhậm chức.

Đây cũng là lý do khi nhìn thấy tấm lệnh bài, Trần Chính lại biến sắc.

Trong mười nước có lưu truyền một câu nói, rằng ‘Thà vào Giám Thiên không làm Vương’, ý là thà rằng gia nhập Giám Thiên Viện, chứ không muốn trở thành vương của một nước.

Đối với Trần Chính, Giám Thiên Viện là vô cùng cao xa, giữa ông ta với nó chính là sự khác biệt một trời một vực, hoàn toàn chẳng có cái gì để so sánh được.

Dù có là thái tử Tấn Quốc thì cũng không bằng sứ giả của Giám Thiên Viện, dù là sứ giả bình thường nhất.

Tư Không Kiếm Thiên thu lệnh bài về, không hề ra vẻ bề trên của một Giám Sát Sứ, trái lại vẫn nói với vẻ bình thường như cũ.

"Giờ thì nói nghe một chút đi."

Tư Không Kiếm Thiên bảo.

"Hồi Tư Không đại nhân, mấy tháng trước, triều đình Tấn Quốc đã truyền tin, cho ba nghìn thiết kỵ tinh nhuệ, mai phục ở trong thành Thanh Châu, nhưng bởi vì Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, khiến người ở trong cổ thành tăng mạnh, không thể điều tra từng người, nên tạm thời vẫn chưa phát hiện tung tích của Ma Thần Giáo."

Thanh Châu thành chủ đáp rất chi tiết.

"Vẫn còn chưa tìm ra?"

Giọng Tư Không Kiếm Thiên có vẻ hơi khó hiểu, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn nói tiếp: "Cũng phải, Ma Thần Giáo vô cùng khôn khéo, bố trí của các ngươi, có lẽ bọn chúng đã biết trước rồi, ta đoán thời điểm bọn chúng ra tay nếu không phải là ngay trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu thì cũng là lúc đại hội này kết thúc."

"Những ngày này thành chủ đại nhân nên bảo người khống chế cẩn thận, nếu ở ngoài thành thì còn dễ xử, nhưng nếu cho động thủ ở trong nội thành, lỡ giết chết một thiên tài nào đó, e là thành chủ đại nhân không giữ được bộ quan phục này đâu."

Tư Không Kiếm Thiên bình tĩnh nói.

Trần Chính vội đáp ngay.

"Hạ quan dù có chết cũng sẽ bảo vệ cho tuấn kiệt Thanh Châu, tuyệt đối không để cho đám súc sinh Ma Thần Giáo thành công, nhưng lần này đã có Tư Không đại nhân đến đây, ta nghĩ Ma Thần Giáo sẽ không dám tập kích, dù sao đại nhân dương danh mười nước, ai dám anh phong?"

Trần Chính lợi dụng cơ hội nịnh nọt Tư Không Kiếm Thiên.

Tư Không Kiếm Thiên cười khẽ, như hưởng thụ lời khen này, nhưng lập tức lắc đầu.

"Không, chính bởi vì ta đến, nên Ma Thần Giáo nhất định sẽ tập kích Thanh Châu, kế hoạch của bọn chúng là muốn ám sát thiên tài, dùng chuyện đó dương oai mười nước, nếu chỉ ám sát thiên tài bình thường, có giết bao nhiêu cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu là ám sát ta..., vậy thì hoàn toàn khác biệt, nếu một thiên tài kiếm đạo nổi danh của mười nước bị Ma Thần Giáo giết chết, chậc chậc..."

Tư Không Kiếm Thiên nói đến đây, thì không nói nữa, nhưng Trần Chính vẫn hiểu ý của hắn ta.

Ông ta lập tức nghiêm nghị nói.

"Không ngờ đại nhân lại muốn lấy thân thử hiểm, lấy chính mình làm mồi, hấp dẫn Ma Thần Giáo mắc câu, lòng dạ này quả thực làm lệnh quan vô cùng khâm phục!"

"A, không, đại nhân lấy thân thử hiểm, quả thực như là Phật Tổ cắt thịt cho ưng ăn, Tư Không đại nhân, người thật là một người vĩ đại."

"Hạ quan lập tức cho người bày thịnh yến, kính bậc vĩ nhân như đại nhân."

Trần Chính vô cùng chân thành nịnh bợ, lời lẽ cực kỳ buồn nôn, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy... Không được tự nhiên.

Nhưng Tư Không Kiếm Thiên lắc đầu.

"Chuyện này thì không cần, còn nữa cũng không cần phải nghĩ ta tốt đẹp như vậy, ta chỉ là phụng mệnh thôi, không phải người vĩ đại gì hết."

"Được rồi, coi như ta đã biết tình hình, ta đi đây."

Tư Không Kiếm Thiên không hề ra vẻ, nói thẳng lời mình nghĩ trong lòng, chẳng hề che giấu, cũng không hề giả vờ, nghĩ thế nào thì nói thế ấy.

"Tư Không đại nhân đi thong thả."

"À phải, Tư Không đại nhân, lần này ngài tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, chỉ là ngụy trang thôi phải không?"

Trần Chính tự mình tiễn Tư Không Kiếm Thiên rời đi, đến phút chót lại tò mò hỏi.

"Xem là vậy đi, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Gần đây ta nghiên cứu ra một môn kiếm thuật mới, định kiểm tra thực lực của giới anh tài Thanh Châu một phen. Nhưng ngươi yên tâm, ta biết chừng mực, sẽ không làm chuyện lấy lớn hiếp nhỏ."

"Phải rồi, thân phận của ta, thành chủ đại nhân không nên truyền ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới một ít phiền toái không cần thiết."

Tư Không Kiếm Thiên nói với vẻ vô cùng khách khí.

Trần Chính được quan tâm quá sợ, không ngừng gật đầu.

Trong nháy mắt, đã tới ngày hôm sau.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng.

Thanh Châu Cổ Thành đã náo nhiệt ồn ào.

Diệp Bình suốt cả đêm không ngủ, cầm Thanh Nguyệt phi kiếm lên, một mình đi tới đại hội kiếm đạo.

Thời gian Tô Trường Ngự tỷ thí là vào giờ Thìn, nên hắn định tranh thủ nghỉ ngơi cho thật đã, bảo Diệp Bình cứ đi một mình.

Lúc này.

Địa điểm tổ chức đại hội kiếm đạo.

Đã kín người hết chỗ.

- --o0o---

Trong khi chờ chương mới, mời đọc các bộ truyện khác của nhóm:

[Huyền huyễn, Mạt thế] Nhất Thế Chi Tôn

[Tiên hiệp, Võ hiệp] Thư Kiếm Trường An

[Khoa huyễn, Mạt thế] Đại Vũ Trụ Thời Đại