Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 30: Cố Quân



Một chuỗi tiếng bước chân bing bong bing bong vang lên trên cầu thang gỗ, Mật Mật vội vã từ trên lầu chạy xuống dưới, Khúc Linh đi theo phía sau xem náo nhiệt.

Cô nhìn thấy Lăng Nhiễm mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, thân hình cao lớn tao nhã đứng ở bên ngoài cửa phòng khách lầu một nhà Khúc Linh.

Gương mặt văn nhã mang theo cặp kính mạ vàng, vừa thấy chính là người có học thức rất không tồi.

Khúc Đồng đứng ở cạnh cửa bắt chuyện với Lăng Nhiễm, ông cười nói:

“Cháu làm việc ở đơn vị nghiên cứu khoa học sinh vật à, đơn vị nghiên cứu khoa học sinh vật này rất tốt nha, chính là đơn vị của nhà nước đấy, nhưng cụ thể là nghiên cứu cái gì đấy?”

Lăng Nhiễm nho nhã lễ phép đứng ở ngoài cửa, mặc cho Cố Quân có mời như thế nào, anh vẫn không chịu vào nhà, chỉ mỉm cười nâng mắt kính trên mũi lên, khách khí trả lời:

“Cái này không thể nói, có nói thì chắc chú cũng sẽ không hiểu, nó có liên quan đến vũ khí sinh hóa, đây là lĩnh vực nguy hiểm mà cả thế giới đều rất chú ý, chúng ta cũng không muốn đi nguy hại cho người khác, chúng ta chỉ là muốn hiểu được cái này, đến lúc người khác tới nguy hại chúng ta, chúng ta cũng có thủ đoạn phòng ngự, đại khái chính là như vậy.”

“A, thật phức tạp...”

Khúc Đồng là người bình thường, hoàn toàn không nghe hiểu lời Lăng Nhiễm là ở cảnh giới nào, nhưng mà có liên quan tới sinh vật, cảm giác đều rất phức tạp.

Không phải là nhân tài có chỉ số thông minh cao, phỏng chừng thật đúng là không làm được công việc này.

Cố Quân tươi cười đứng ở bên cạnh Khúc Đồng, trong lòng không ngừng ghen tị, bà như thế nào cũng chưa nghĩ đến Mật Mật mới vừa tốt nghiệp điều dưỡng đã gả cho người ta, bà ấy cho rằng cô chắc chắn sẽ gả cho một người tầm thường, nhưng thoạt nhìn đây lại là một người ưu tú tiêu chuẩn.

Tại sao con bé Mật Mật này lại tốt số vậy chứ, tìm được một người đàn ông ưu tú như vậy?

Lúc này, Mật Mật đã từ phía sau Khúc Đồng và Cố Quân tiến lên, đứng ở bên cạnh Lăng Nhiễm, cô kỳ quái hỏi:

“Sao anh biết nơi này? Em chưa từng nói với anh nha.”

Lăng Nhiễm duỗi tay ra nắm lấy tay Mật Mật, anh nghiêng đầu, cười với cô một cái, lại nói vài câu khách khí với Khúc Đồng, rồi dẫn theo Mật Mật đi về phía xe của mình, vừa đi vừa nói:

“Em vừa đi chơi là không biết thời gian về nhà, mẹ kêu chúng ta đi mua chút rau, sau đó về nhà nấu cơm ăn.”

Anh cũng không có trả lời vấn đề của Mật Mật, Khúc Linh là bạn từ hồi nhà trẻ của Mật Mật, bọn họ cũng chưa từng chuyển nhà trong hai mươi mấy năm này, Lăng Nhiễm muốn tìm Mật Mật thực sự dễ dàng.

Nhưng anh cũng không định giải thích chi tiết chuyện này, dù sao thì sau khi Mật Mật hỏi qua, rất nhanh cô đã quên mất vì sao mình muốn hỏi cái vấn đề này.

Quả nhiên, vừa nói đến chuyện mua đồ ăn nấu cơm, lực chú ý của Mật Mật đã bị tách ra, cô dẹp bỏ nghi hoặc trong lòng, lên xe Lăng Nhiễm, rồi chỉ về phía trước, nói với Lăng Nhiễm:

“Bên kia có cái siêu thị, muốn mua đồ ăn thì qua bên kia.”

Xe nổ máy chạy đi rồi, Cố Quân đứng ở cửa nhà mình với vẻ mặt hâm mộ, bà ấy bắt lấy cánh tay Khúc Đồng nói:

"Lần này có vẻ như Mật Mật thực sự ôm đùi được rồi, Khúc Đồng ông có nhìn thấy chiếc xe việt dã kia không? Tôi biết đến nha. Giá một chiếc xe việt dã của hãng này cũng phải từ vài triệu đồng. Linh Linh, sau này con nên qua lại với đứa bạn này nhiều hơn, nói không chừng đồng nghiệp của chồng bạn con cũng đang độc thân đấy. "

Khúc Đồng và Khúc Linh liếc mắt nhìn nhau, hai cha con đều tỏ vẻ chịu không nổi Cố Quân.

Con người đều như vậy, có người chê nghèo yêu giàu cũng thực bình thường, nhưng Cố Quân thực sự rất quá mức, đều sắp đuổi kịp mẹ của Cảnh Hoàn.