Mật Mật còn muốn ra sức giành lấy dù chỉ là một chút quyền lợi cho bản thân, nhưng mà cô vừa ngước mắt lên đã bắt gặp đôi mắt âm u của Lăng Nhiễm, lập tức cảm thấy chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, trong mắt lại tích tụ nước mắt, đôi môi ửng đỏ ngập ngừng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
“Em còn muốn nói gì?”
Lăng Nhiễm đè ở trên người cô, dáng vẻ cực kỳ có kiên nhẫn, anh cho Mật Mật đủ thời gian để cô có thể giải thích hành động khác thường hôm nay của mình, nhưng cho dù là giải thích lý do gì thì cũng đều không đủ sức để ngăn cản anh.
Lúc anh muốn cô, trừ khi sinh lý của cô không khỏe, nếu không thì cho dù dưới tình huống nào, cô cũng cần phải phối hợp.
Đây là một sự đền bù.
Đúng, như là một sự đền bù.
Mật Mật trầm mặc, đột nhiên có chút đau lòng, không nói đến lý do cô đang loạn luân với anh trai mình, hơn hai tháng ở bên cạnh Lăng Nhiễm, cho dù cô muốn bất cứ thứ gì, Lăng Nhiễm cũng đều đáp ứng với cô.
Cả về mặt kinh tế lẫn tình cảm, Lăng Nhiễm đều làm hết tất cả những gì có thể cho cô.
Trước nay anh không có không màng lý lẽ như vậy, đương nhiên, Mật Mật cũng chưa từng kháng cự anh, kháng cự mạnh mẽ giống như hôm nay vậy.
Trong lúc tâm trạng Mật Mật còn đang vô cùng phức tạp và chán nản, bàn tay to lớn giống như một con rắn, lại một lần nữa thâm nhập vào bên trong quần áo của Mật Mật.
Bàn tay to lớn của người đàn ông phồng lên dưới lớp quần áo ở nhà mềm mại, Mật Mật lại bắt đầu giãy giụa.
“Chẳng lẽ em muốn khóc lớn tiếng nói cho mẹ là em không muốn, để cho mẹ tiến vào, em đành lòng nói cho mẹ biết vì sao hôm nay em lại không muốn làm tròn nghĩa vụ làm vợ?”
Giọng Lăng Nhiễm vang lên, thẳng thừng đến mức khiến cho sức lực của Mật Mật vốn còn đang muốn kháng cự giãy dụa đẩy Lăng Nhiễm ra giảm đi không ít.
Đôi mắt đẫm lệ của cô trở nên mông lung, cách lớp quần áo, cô vươn tay ấn tay Lăng Nhiễm xuống, mặc cho tay Lăng Nhiễm đang kéo áo ngực ở bên trong quần áo cô ra.
Lăng Nhiễm ngừng lại, tiếp tục nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
Nhưng mà Mật Mật có thể nói gì? Lớn tiếng nói cho Lăng Nhiễm, đúng vậy, anh là của anh trai ruột của em, chúng ta hiện tại đang loạn luân, chúng ta làm như vậy là không đúng, trước đây chúng ta đã loạn luân qua, hiện tại không thể lại tiếp tục sai nữa?
Nếu như nói ra chuyện đau khổ như vậy, Lăng Nhiễm sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Anh ưu tú như vậy, cả người thoạt nhìn không hề có bóng ma sau khi bị Trang Liễu vứt bỏ, địa vị xã hội lại cao, vốn đứng trong hàng ngũ ưu tú trong xã hội, thật sự không thể bởi vì vết nhơ như vậy mà khiến cho anh cũng giống như Mật Mật, cả người đều suy sụp.
Mật Mật chỉ có thể khóc, đè tay Lăng Nhiễm lại, im lặng không dám nói lời nào.
Sau đó, ngón tay Lăng Nhiễm giật giật, làm lơ đi sự cự tuyệt của Mật Mật, ngón tay thon dài chạm vào làn da non mềm của cô, nắm lấy một bên vú mượt mà.
Trong mắt Lăng Nhiễm rốt cuộc cũng lộ ra cảm xúc thỏa mãn, giống như dã thú cuối cùng cũng đã chế phục được con mồi, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng khẽ cắn cánh môi Mật Mật, khẽ nỉ non:
“Đúng rồi, lúc này mới ngoan, Mật thả lỏng thì chính em cũng sẽ hưởng thụ.”
Theo từng lời anh nói ra, đầu lưỡi cũng bắt đầu thăm dò bên trong miệng Mật Mật.
Mật Mật khóc lóc, nhịn không được khẽ hé môi muốn hít thở một ít không khí mới mẻ, nhưng lại bị lưỡi Lăng Nhiễm cuốn vào trong miệng, cô lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cái lưỡi ướt át của Lăng Nhiễm, trên ngực căng trướng, Lăng Nhiễm giống như nhìn ra ý định của cô, dùng hai ngón tay, nắm lấy núm vú Mật Mật.