"Tôi thấy trí nhớ cậu cũng chả khá khẩm là bao đâu, nói năng chẳng thấy suy nghĩ toàn lải nhải tầm bậy, nếu chỉ có mỗi mình cậu là người cá thì mẹ nó chứ chủng loài nhà cậu phải tuyệt vong từ đời tám hoánh rồi ấy."
Trong lúc nói chuyện động tác trên tay Lục Huề cũng không hề gián đoạn, hắn lau đi lau lại cọ rửa bể cá mấy lần liền, xác định đã sạch sẽ xong mới lắp ống vào vòi nước, bắt đầu xả nước vào bể.
Hải Tam Nhi không kèn cựa với lời lẽ động chạm của Lục Huề, cậu hòa nhã giải thích, "Đúng là loài bọn em sắp tuyệt chủng thật, em nghe nói ngày xưa cách đây bao nhiêu năm cơ, số lượng người cá đông đúc hơn giờ nhiều, mỗi tội thời gian trôi đi, môi trường đại dương không được như trước nữa, nhân ngư là loài đầu tiên tự đào thải."
Mạnh được yếu thua, có vô vàn loài đã biến mất khỏi Trái đất, mỹ nhân ngư từng một thời số lượng đông đảo, việc đi dần về cái kết diệt vong cũng là điều khó tránh, song những lời giải thích thuyết minh về giống loài tuyệt chủng đáng ra phải xuất hiện ở chương trình thế giới động vật chứ không phải cất lên từ miệng Hải Tam Nhi, nghe cứ khôi hài thế nào.
Người nói không có sức thuyết phục lắm, dĩ nhiên người nghe chẳng để tâm mấy, Lục Huề lơ đãng đùa trêu: "Cậu còn biết cả mấy cái đấy nữa hả? Tôi tưởng cậu chỉ biết xem hoạt hình thôi cơ."
Gió biển nóng ẩm thổi qua mang theo hơi nước, Hải Tam Nhi trước nay ngây thơ hồn nhiên nhắc tới những chuyện này xong tự dưng cũng thoáng đau xót, cậu không thể ngăn cản quy luật chọn lọc của tự nhiên.
Lục Huề thấy nước trong bể đã gần đầy bèn đứng dậy bước đến chỗ Hải Tam Nhi, lúc này gương mặt Hải Tam Nhi vô cùng mất mát, đang nghĩ gì không biết nữa, Lục Huề không để tâm đến những gì cậu nói cho lắm, chỉ lại gần, "Cởi quần áo ra."
Hải Tam Nhi thì rất nghe lời, cậu cởi đồ lanh lẹ hơn mặc đồ nhiều, rục rịch mấy cái đã thoát y trơn bóng.
Lục Huề vẫn chưa thể quen được với việc nhìn Hải Tam Nhi trần truồng, nãy Hải Tam Nhi mặc nguyên quần áo mình bế cậu ta đơn giản, nhưng giờ cậu ta trụi lủi, bản thân cậu ta thì chả sao nhưng Lục Huề ít nhiều vẫn cứ bài xích.
Sau khi phải xây dựng tâm lí cho bản thân mất một hồi lâu, Lục Huề hít sâu một hơi, cúi xuống bế Hải Tam Nhi nhẵn thín lên đi về phía bể cả, còn chưa kịp thả cả người cậu ta vào bể cá, mũi chân Hải Tam Nhi chỉ vừa chạm tới mặt nước thôi là đường nét đôi chân đã dần dà tan biến, thay vào đó là đuôi cá rực rỡ trơn bóng, từng mảng vảy cá năm màu lấp lánh đắp lên hai chân Hải Tam Nhi, lớp vảy tỏa sáng chói lóa nổi bật dưới ánh nắng mặt trời soi rọi, vây đuôi lắc lư mấy cái trên không trung, những giọt nước trong veo vương trên gương mặt tinh xảo và cơ ngực khỏe khoắn của Hải Tam Nhi khiến người ta không thể dời mắt.
Mỹ nhân ngư với thức ăn chủ đạo là hải sản dồi dào chất đạm, quanh năm dạo chơi dưới biển sâu nên sở hữu làn da mềm mịn mượt mà, cơ bắp phát triển chắc khỏe, bất luận có giá trị nghiên cứu hay không thì chỉ cần nằm yên đó thôi cũng đã là một tác phẩm nghệ thuật mỹ miều rồi.
Quay về trong nước là Hải Tam Nhi lên tinh thần ngay tắp lự, vây đuôi chẳng chịu ngồi yên, nước trong bể cá cứ bị té văng tung tóe, bao nhiêu giọt nước bắn cả lên xung quanh vết thương của cậu.
"Tém tém thôi, cẩn thận nhiễm trùng vết thương bây giờ." Lục Huề vịn người cạnh bể nhắc nhở, trông cái vẻ hớn hở của Lục Tam Nhi, một khi tin tức về mỹ nhân ngư lộ ra ngoài thì sẽ có biết bao nhiêu người ùn ùn kéo đến, kể cả thoát được cái kiếp bị nhốt trong phòng thí nghiệm cả đời thì Hải Tam Nhi cũng mãi mãi phải run rẩy nơm nớp, trốn chạy tránh né khỏi sự lùng bắt từ loài người, cơ bản không thế nào vô lo vô nghĩ như bây giờ được nữa.
Trước đây Lục Huề cũng hiểu rõ những việc này, song hắn chưa bao giờ phân tích bóc tách rõ vấn đề ấy, hắn luôn xem nhân ngư là động vật, nhưng dần dà lâu ngày nhân ngư đã có tên, lại còn là tên mình đặt cho, Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi, nào đâu có giống một con cá nữa?
"Lục Huề?" Thấy Lục Huề ngơ ngẩn, Hải Tam Nhi mới xáp lại trước mặt Lục Huề, môi suýt chạm cả vào chóp mũi Lục Huề, "Anh đang nghĩ gì đó?"
Lục Huề giật lùi ra sau, giật mình đáp: "Đang nghĩ cách nấu con nhân ngư cậu thành canh cá."
Hải Tam Nhi chẳng hề để tâm: "Anh sẽ không làm thế đâu."
"Sao cậu biết là tôi không?" Lục Huề khẽ cười một tiếng, hắn là thợ săn tiền thưởng, miễn là có tiền thì chuyện gì hắn chẳng làm được.
"Em biết thế thôi." Hải Tam Nhi nói chắc nịch, cậu bưng ngọc trai từ trong nước ra, "Anh trông bé con của mình nè."
Cái giọng đường hoàng nghiễm nhiên của Hải Tam Nhi khiến Lục Huề chỉ muốn bật cười, giờ đây trông thấy "bé con" theo lời cậu Lục Huề cũng chán chả buồn phản đối nữa, "Bé con, bé con, cậu gọi ngọc trai là em bé, nó cũng có biến thành mỹ nhân ngư quái đâu."
Ít nhiều Lục Huề cũng thông cảm cho Hải Tam Nhi phần nào, mỹ nhân ngư sinh sản ra ngọc trai, lại không rõ sự đời, tưởng ngọc trai là con mình cũng dễ hiểu thôi.
Ai ngờ Hải Tam Nhi đáp rõ là hùng hổ: "Đương nhiên là biến thành mỹ nhân ngư được chứ, con nó sẽ lớn lên mà."
Chắc dung lượng não cái cậu này cũng chỉ bằng viên ngọc trai thôi, nói năng cứ ngáo ngơ loạn xị ngậu, Lục Huề bái phục cậu ta.
"Vừa nãy cậu bảo trong biển chỉ có đúng một con mỹ nhân ngư là cậu, thế nó lớn lên xong thì thành gì? Cậu có biết đếm không đấy?" Lục Huề nghi là mỹ nhân ngư căn bản chưa được học toán bài bản bao giờ đâu ấy, có khi hoàn toàn chả nắm rõ rốt cuộc đáy biển có bao nhiêu mỹ nhân ngư nữa là.
Hải Tam Nhi cọ má mình với viên ngọc trai trong lòng bàn tay, giọng nói bỗng dưng bi thương lạ thường, "Cuộc đời mỹ nhân ngư vừa đằng đẵng vừa cô độc, vậy nên bọn em mong chờ sinh mạng mới lắm, nhưng sự ra đời của sinh mạng mới cũng có nghĩa sinh mạng của bản thân bọn em sẽ bước vào giai đoạn đếm ngược, sau khi ngọc trai biến thành bé người cá triệt để thì sinh mạng nhân ngư của em cũng đi đến hồi kết, chỉ nhân ngư nào giao phối với nhân loại, mọc ra hai chân thì mới có được kiếp sống mới, trở thành loài người hoàn toàn mới để sinh sống trên đất liền."
Hiếm khi thấy Hải Tam Nhi nghiêm túc thế này, cái giọng nãy đang cà lơ phất phơ của Lục Huề cũng ngần ngừ mất vài giây, dù hắn vẫn thấy xàm xí lắm luôn, cái cậu này bịa chuyện giỏi vậy cơ á?
"Độc nhảm nhí cả, nếu đúng như cậu nói thì đám nhân ngư các cậu phải đứt mạch lâu rồi chứ, nhân ngư các cậu ai cũng đi tìm loài người..." Lục Huề sắp sửa buột miệng ra thì hai chữ "giao phối" trong mồm như kiểu đập cho hắn một phát, hắn không tài nào thẳng thừng như Hải Tam Nhi được.
Nhưng hóa ra Hải Tam Nhi vẫn hiểu ý hắn, "Nhóm nhân ngư giao phối được với loài người là thiểu số lắm, vậy nên rất ít nhân ngư có thể biến thành người, phần lớn nhân ngư không gặp được loài người thì sẽ tìm các động vật khác dưới đáy biển để giao phối trong thời kì sinh sản, trí nhớ của đám cá ấy không tốt, chỉ bị hấp dẫn bởi mùi hương và ánh sáng ở kì sinh sản của nhân ngư, qua đợt ấy xong là chúng chẳng hề nhớ gì về nhân ngư hết, sau khi nhân ngư con lớn lên thì những nhân ngư từng giao phối với động vật dưới biển chỉ biết lặng lẽ chờ chết thôi."
Lục Huề im ắng quan sát kĩ gương mặt Hải Tam Nhi, nếu những gì Hải Tam Nhi nói là giả thì trí tưởng tượng của con cá này phong phú thật chứ, đúng là não nhân ngư đáng để nghiên cứu đấy, còn nếu những gì Hải Tam Nhi nói là thật...
Thấy Lục Huề trầm ngâm, Hải Tam Nhi ôm vòng lấy cổ hắn xáp lại gần, dí vào má Lục Huề nhẹ nhàng cọ cọ hệt như lúc âu yếm viên ngọc trai, "Nhưng em gặp được anh rồi á."
Cảm giác mềm mại trên má cùng tiếng nỉ non khe khẽ bên tai, giây phút này, giới hạn giữa người và nhân ngư trong lòng Lục Huề đã nhòe hẳn đi, thực ra Lục Huề vẫn bán tín bán nghi trước những gì Hải Tam Nhi nói, song nội tâm hắn cứ thoáng xót xa vô cớ.
"Làm người cũng hay ho gì đâu, loài người có phải động vật lòng dạ thiện lương gì, loài người chính là cái giống bỉ ổi nhất trên đời."
Bao gồm cả bản thân Lục Huề.
"Động vật nào mà chẳng có kẻ tốt kẻ xấu, nhưng em biết anh tốt là được rồi." Hải Tam Nhi ôm chặt Lục Huề hơn nữa.
Sự tĩnh mịch nơi đáy biển là cái im ắng, không lời hồi đáp, không thể để lại dấu vết trong kí ức bất kì sinh vật nào, vậy nên nhân ngư mới muốn lên bờ, trở thành nhân loại, kể cả phải mạo hiểm họ cũng muốn thử một lần.
Hải Tam Nhi cảm thấy mình gặp được Lục Huề là đã may mắn hơn phần lớn các nhân ngư khác rồi, cậu không kìm lòng được chu môi thơm lên má Lục Huề, nhận ra Lục Huề không chống cự thế là lại bạo dạn thêm, chuyển nụ hôn từ má xuống môi, đúng vào khoảnh khắc đôi môi sắp chạm tới thì bàn tay Lục Huề thình lình bụm miệng Hải Tam Nhi lại.
Lục Huề ngước lên, ánh mắt dữ tợn: "Ba hoa thì cũng phải có lí tí đi, tôi nhớ con cá nào đó bảo là ngọc trai phải có tình yêu của ba mẹ mới lớn lên được cơ mà, mấy con cá trong truyện của cậu còn chẳng nhớ được nhân ngư, lấy đâu ra tình yêu cho ngọc trai hả?"
Hải Tam Nhi chớp chớp đôi mắt to đầy vô tội của mình, cậu bóc tay Lục Huề ra, "Chẳng phải mỗi lần giao phối đều là giờ phút ngập tràn tình yêu rồi mà ạ?"
Khóe miệng Lục Huề giần giật, quả nhiên là động vật hiểu biết bằng không, trong nhận thức của cậu ta thì lên giường nghĩa là bồng bềnh tình yêu, hóa ra ngọc trai lớn lên bằng cái cách này, ngu ngơ tồ tệt ở đâu cơ, có mà đen tối vô cùng tận thì có.
"Bây giờ mình giao phối được không ạ?" Hải Tam Nhi kéo lòng bàn tay Lục Huề đặt lên lồng ngực mình, "Em vừa mới thơm anh, anh xem tim em đập nhanh chưa này."
Hải Tam Nhi ve vãn mà nói oang oang cứ như kiểu ăn cơm, Lục Huề bỏ qua luôn lời cậu ta: "Cậu bảo là mỗi lần giao phối xong ngọc trai mới lớn lên đẹp hơn còn gì? Mình có giao phối đâu, nó vẫn đang lột xác đấy thây?"
"Tại vì em bé đã có khả năng nhận thức rồi á, ngoài việc mình giao phối ra thì tâm trạng của em cũng ảnh hưởng tới con nữa, hôm nào ở bên anh em cũng vui cực kì luôn."
Cho dù thời gian vừa rồi có hục hặc với Lục Huề, thậm chí còn bị đánh chỉ vì ghé thăm Lục Huề, song tất cả không thể che lấp niềm vui của Hải Tam Nhi khi được nhìn thấy Lục Huề, cậu rất thích gặp Lục Huề, thích ở bên cạnh Lục Huề, cũng thích Lục Huề nữa.
Nhiệt độ từ gò má Lục Huề hãy còn vương trên khuôn mặt, Hải Tam Nhi cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng dồn dập, càng gấp gáp, cậu lại muốn tới gần ôm lấy Lục Huề, "Lâu lắm mình chưa giao phối rồi á, nên là giờ mình giao phối được không anh?"
Cá nam cũng giống người nam, khi động dục là ánh mắt lẫn hơi thở đều thay đổi rõ rệt, con ngươi của Hải Tam Nhi giãn to hơn hẳn, mùi hương trên người khô nóng bừng bừng theo.
Nể mặt Hải Tam Nhi là mỹ nhân ngư, Lục Huề miễn cưỡng tha thứ lời lẽ thô thiển của cậu ta, hắn chỉ vào mũi Hải Tam Nhi cảnh cáo: "Tôi vừa mới nói với cậu xong, cấm được nhắc hai chữ này nữa."
Hải Tam Nhi ngửi thấy mùi thuốc lá loáng thoáng nơi đầu ngón tay Lục Huề, vốn dĩ cậu không ưa mùi thuốc, sặc sụa khó chịu, song lúc này mùi không nồng nặc lắm nữa, cậu không nghe rõ câu Lục Huề nói, chóp mũi cậu trượt theo đầu ngón tay Lục Huề, khẽ khàng dụi vào lòng bàn tay.
Động vật không biết giữ ý giữ tứ tí nào hết, đang giữa ban ngày ban mặt, kể cả trời sập xuống hắn cũng có thể dúm lại làm chăn đắp, thế mà Lục Huề lại ngượng điên lên trước phản ứng của Hải Tam Nhi, hắn rụt ngay cái tay về, "Cậu sốt ruột thế à, giờ tôi xuống biển vớt con cá cái nào lên cho cậu nhé."
Hải Tam Nhi đáp thẳng đuột bất chấp, "Em không muốn cá khác, em muốn anh cơ."
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Kì nghỉ làm tạch mất lịch update 7 giờ của mị oy TAT
(Đây là truyện thường ngày đơn giản thôi, khum cần nghĩ nhiều đâu)