Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 25



Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 25



Bé Trân Châu lần đầu tắm rửa rất là phấn khởi, nhoáng cái đã bị bọt xà phòng thu hút mất, thấy bé không rưng rức mong đợi quan tâm nữa, Lục Huề tiện tay thả cả con rùa mới mua về vào cạnh bé, quay lại gội đầu cho Hải Tam Nhi.

Trước kia Hải Tam Nhi toàn tự tắm, Lục Huề giám sát lần đầu tiên xong về sau không để ý lắm, vậy nên không hề hay biết hóa ra để tóc dài gội đầu sẽ rách việc như này.

Nhiều tóc là bọt cũng nhiều theo luôn, rất nhiều bọt tràn cả lên mặt Hải Tam Nhi, nước lẫn dầu gội chảy qua trán Hải Tam Nhi dính vào mắt cậu.

"Ư..."

Hải Tam Nhi kêu ậm ừ một tiếng, duỗi tay ra định quệt đi, Lục Huề giữ cổ tay cậu, thấp giọng dặn "Đừng ngó ngoáy", sau đó miết cằm Hải Tam Nhi xoay người cậu lại.

"Nhắm mắt vào." Dầu gội là loại bình thường thôi, ít nhiều gì cũng hơi cay mắt xíu, Lục Huề nhìn liếc sang Trân Châu theo phản xạ, Hải Tam Nhi còn không chịu được kích ứng như này, Trận Châu mới là em bé tí xíu thôi, nếu biết trước đã mua mấy sản phẩm tắm gội an toàn cho trẻ sơ sinh có phải hơn không, ai ngờ Trân Châu người đầy bọt đang chơi với rùa con rõ là thỏa thích, xem ra hoàn toàn chả bị ảnh hưởng gì, quả nhiên sức sống của nhân ngư thật mãnh liệt.

Nhưng Lục Huề cúi đầu xong trông thấy Hải Tam Nhi đang nhắm tịt hai mắt, mắt cậu đã đỏ bừng lên vì dầu gội đầu, sao con này thì lại mong manh vậy ta?

"Ui..." Hải Tam Nhi cứ rên rỉ ư ử suốt, thực ra cậu cũng không đau, bình thường cậu tự gội, hôm nay Lục Huề gội giúp cậu, cậu cứ muốn rì rầm thế thôi.

Lục Huề nghe mà nẫu cả tai, hắn hơi hơi buồn cười, "Cậu ừ hữ gì hả? Dầu gội đánh cậu à?"

Hải Tam Nhi bật cười "phụt" một tiếng, Lục Huề đáng ghét quá đi mất.

"Trông Trân Châu kia kìa, thằng bé còn chả khóc, cậu bánh bèo hơn cả trẻ con hở?"

Nghe thấy Lục Huề gọi tên mình, Trân Châu đang chơi với rùa lăn tận vài vòng dưới nước mới thắc mắc ngoi lên, bé thả con rùa trong tay mình ra, quẫy cái đuôi xinh xinh nhanh nhẹn tới bên Hải Tam Nhi, bé trông mắt Hải Tam Nhi đỏ ửng bèn nâng tay vuốt ve cánh tay Hải Tam Nhi với vẻ an ủi.

Trân Châu không chỉ là nhân ngư có nhu cầu cao về mặt tình cảm mà còn cực nhạy trước tâm trạng của người khác, đặc biệt là với ba nhân ngư của bé, bé lại ngửa đầu như muốn hỏi Lục Huề, sao ba nhân ngư của bé khóc vậy ạ.

Hải Tam Nhi ôm lấy gương mặt Trân Châu cạ rồi lại dụi, bé con thương cậu nhất, cậu phải mách với Trân Châu, "Trân Châu, ba con dữ quá đi."

Nghe vậy, Trân Châu chạm lên những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt Hải Tam Nhi, nhìn sang Lục Huề bằng biểu cảm nghiêm túc hẳn.

"Vu khống vô lí."

Trân Châu cảm thấy không vô lí đâu, xét ra thì ba loài người của bé hơi hung dữ một xíu xiu thật mà, bé giơ cánh tay lên làm động tác can ngăn với Lục Huề, không được mắng cá.

"Rồi rồi." Lục Huề chọc chọc vào lòng bàn tay Trân Châu, chờ Hải Tam Nhi và Trân Châu gội đầu tắm rửa xong xuôi, Lục Huề thay nước mới sạch sẽ cho cả hai.



Mái tóc Hải Tam Nhi vừa dày vừa dài, may là trời nắng nhiệt độ cao, Lục Huề lấy khăn tắm lau qua một lượt cho Hải Tam Nhi rồi quay ra thu dọn sân thượng, thế là tóc Hải Tam Nhi đã gần khô luôn.

"Lục Huề."

Lục Huề vừa ngồi xuống thì thấy Hải Tam Nhi chỉ vào poster phim điện ảnh trên tường, hỏi, "Sao tóc cô ý lại như thế kia?"

Nữ minh tinh trên poster búi tóc tròn hai bên đầu, một trái một phải, chắc là phim kungfu, tạo hình kiểu này khá là phổ biến, dễ thể hiện hình tượng lanh lợi và đáng yêu của vai nữ chính.

"Em cũng muốn kiểu đó." Hải Tam Nhi trề môi, mở to mắt nhìn Lục Huề thiết tha, "Lục Huề, em cũng muốn kiểu đó."

Lục Huề vịn vào tay ghế xếp chạm mắt với Hải Tam Nhi mấy giây, với hiểu biết của hắn về Hải Tam Nhi thì hắn mà không đồng ý, không làm tóc cho Hải Tam Nhi là Hải Tam Nhi sẽ rầm rĩ rất lâu, chưa kể giờ còn có thêm một đứa nhỏ, đứa nhỏ còn siêu bênh Hải Tam Nhi, đến lúc ấy cả hai con cá cùng nhau quấy.

May là trong cửa hàng có sẵn dây buộc tóc, xếp xó trên kệ hàng từ đời nào rồi mãi chả ai mua, cuối cùng giờ cũng phát huy tác dụng.

Tuy chưa chải đầu hẳn hoi cho ai bao giờ song Lục Huề cực kì tháo vát, hắn làm được cả ô tí hon cơ mà, nói gì đến việc nhìn hình bắt chước buộc tóc từa tựa cho Hải Tam Nhi, hắn chia mái tóc Hải Tam Nhi làm hai phần theo kiểu của diễn viên nữ trong ảnh, rồi ngậm lược búi một bên trước.

Hải Tam Nhi hài lòng mãn nguyện tựa vào bồn tắm, được Lục Huề đáp ứng yêu cầu nên cậu phấn khởi lắm, cứ hớn lên là bắt đầu rục rịch, mỗi tội Lục Huề không cho cậu ngó ngoáy, cậu chỉ có thể rảnh rỗi ngâm nga, giai điệu này nghe giống bài tiễn biệt con quạ lần trước.

"Cậu học ở đâu ra đấy?" Lục Huề tưởng chắc mẩm là do học theo bộ phim truyền hình nào đó, nhưng giai điệu cứ kì cục lạ lùng, có thể vì cậu mù nhạc tông điếc, hát lệch nhịp nên mới thế.

Hải Tam Nhi lắc lư cái đầu, "Em có học đâu, em biết suốt bấy giờ mà."

Tự sáng tác hở, cũng phải, đúng là điệu nhạc lạc tông như này thì khả năng tự sáng tác ba lăng nhăng cao hơn.

Cái miệng của Lục Huề ấy à, đã không biết dỗ cá thì thôi, lại còn chẳng hiểu cách nói lời hàm súc nữa chứ, "Nghe ghê chết đi được."

Một con cá không có tí tế bào âm nhạc nào.

Hải Tam Nhi mặc kệ mọi bình luận tiêu cực, "Ghê á? Em thấy hay lắm mà."

Một con cá không có tí tế bào âm nhạc và không có tí tri thức nào.

"Cậu hỏi thử Trân Châu xem, cậu hỏi thử nó xem có hay không?" Lục Huề nghĩ, kể cả Trân Châu chiều chuộng Hải Tam Nhi đến đâu đi nữa thì thẩm mỹ đại chúng phổ biến cũng sẽ không lệch lạc.

Hải Tam Nhi chống cằm ngâm nga ngẫu hứng thêm một đoạn nữa, rồi nhẹ nhàng hỏi Trân Châu, "Trân Châu, nghe có hay không?"

Nghe thấy tiếng hát, không chỉ mỗi Trân Châu mà cả con rùa đang lăn vòng dưới nước và con cá con trong bể đều tiến gần hơn về phía Hải Tam Nhi, do bị bể cá ngăn cách không vượt qua được nên con cá con còn húc đầu vào lớp kính.

Mấy loài sinh vật đáy biển thiếu sót tri thức cứ như thể vừa được nghe khúc nhạc trời ban nào ấy, con nào con nấy cũng mặt mũi mê say, dõi theo Hải Tam Nhi mãi bằng ánh mắt thành kính.

Lục Huề từng chứng kiến cái cảnh này rồi, chả phải công chúa trong phim hoạt hình có khả năng giao tiếp với các động vật nhỏ đấy à, hễ cất tiếng hát là mọi loài động vật đều tụ tập xung quanh công chúa, hóa ra Hải Tam Nhi cũng có năng lực dạng đấy, tiếc là người ta hát thì hay, Hải Tam Nhi hát nghe ma chê quỷ hờn, thực sự gu thẩm mỹ của sinh vật đáy biển phải nâng cấp lên tí.



"Được rồi, thế này đã nhé." Lục Huề vỗ tay cái bép, tạm xem như đã buộc tóc thành công cho Hải Tam Nhi.

Hải Tam Nhi cúi đầu thử ngắm mặt nước, trông kiểu tóc của mình vẫn không giống poster cho lắm, của người ta là vén hết lên thành búi tròn cơ, của cậu thì là hai chùm đuôi ngựa.

Lục Huề giải thích thêm, "Tóc cậu dày quá, không búi lên được."

Như này cũng xinh, Hải Tam Nhi soi mặt nước lúc lắc ngả nghiêng cái đầu, hai chùm đuôi ngựa tung tăng trái phải theo, cậu trông thấy ánh mắt Trân Châu cạnh mình ngập tràn hâm mộ, bèn bế Trân Châu lên.

"Búi cho cả Trân Châu nhà mình nữa!"

Trân Châu là chúa a dua siêu cấp, bé giơ cả hai tay lên hoan hô, bé cũng muốn!

Lục Huề vừa mới buộc cho Hải Tam Nhi, đúng vào giai đoạn thành thạo, chỉ trong 2 phút ngắn ngủi bồn tắm đã có thêm hai con nhân ngư buộc tóc hai bên, tóc Trân Châu chưa dài lắm, Lục Huề mới buộc cho bé một tí thôi mà đàn cá đã như bắn pháo hoa, lên tinh thần hẳn.

Do bé Trân Châu thích bắt chước động tác của loài người lẫn nhân ngư nên Lục Huề còn làm riêng cho bé một cái gối nhỏ bằng xốp, để lúc thả nổi trên mặt nước bé vẫn có chỗ dựa, chờ Lục Huề trang trí lại bể cá nhỏ xong xuôi thì mặt trời cũng đang chầm chậm xuống núi, họ phải rời sân thượng về phòng đi ngủ thôi.



Trân Châu vừa ham chơi vừa hay tò mò, bé đã quen với không gian "rộng rãi" như sân thượng và bồn tắm lớn, buổi tối quay lại bể cá nhỏ cứ thấy bứt rứt kiểu gì, bé nhoài ra mặt kính ngóng về phía cửa sổ suốt.

Lục Huề thấp giọng hỏi Hải Tam Nhi nằm ngủ bên cạnh, "Sao Trân Châu cứ nhìn ra ngoài mãi thế?"

"Trân Châu là người cá mà, người cá rốt cuộc vẫn là cá á, khao khát tự do, biển cả mới tự do, ấy là bản năng rồi."

Lục Huề thấy có lí thật, bỗng hắn xuýt xoa một tiếng, nhìn sang Hải Tam Nhi với ánh mắt khó hiểu, "Dạo này tôi thấy thời gian cậu ở trong nước càng lúc càng ngắn đi rồi đấy, mấy hôm nay có về biển nữa đâu, chẳng phải cậu cũng là cá à? Sao cứ thích chạy loăng quăng trên bờ mãi?"

Mình sắp không phải nữa rồi, vậy nên khát vọng với nước và đại dương không mãnh liệt như Trân Châu nữa.

"Hay cậu dẫn Trân Châu xuống biển bơi mấy vòng đi?" Trông Trân Châu đáng thương như kia, Hải Tam Nhi cũng không nỡ để bé phải trải qua tuổi thơ luẩn quẩn trong bể cá.

Nhắc đến mới nhớ, từ khi biến thành nhân ngư bé Trân Châu chưa ra biển hẳn hoi lần nào, bản năng vẫn đang kêu gọi bé suốt.

"Bây giờ ý ạ?"

Lục Huề nói là làm ngay, đứng dậy xỏ dép luôn, "Bây giờ chứ, ban ngày cũng bất tiện, tôi đi với hai người."

Trân Châu còn đang ngửa đầu ngắm trời đêm thì bỗng thấy tầm nhìn của mình nâng cao hơn hẳn, bé ngoái đầu, ba bé đã bế bé lên.

Lục Huề dọa bé, "Tối không chịu ngủ cẩn thận sau này bị lùn đấy."

"Anh đừng có hù con."

Bé Trân Châu có sợ đâu, xét ra thì đêm hôm ra ngoài chơi, lại còn là xuống biển chơi, bé đã phấn khởi đến độ lăn lông lốc trong bình thủy tinh rồi.



Biển cả trông có vẻ phẳng lặng song Lục Huề vẫn không dám bước lại gần quá, hắn đứng yên tại chỗ, định đưa bình thủy tinh cho Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi đã nhìn ra ý định của hắn.

"Nếu anh ở cách xa quá là Trân Châu sẽ tìm anh suốt đấy."

Lục Huề rũ mắt ngắm bé Trân Châu trong bình, mình còn chưa đi đâu mà Trân Châu vốn đang tung tăng hớn hở đã im lìm hẳn rồi, cứ nhìn hắn đăm đăm, như thể muốn hỏi sao hắn lại phải đi ra xa.

"Không sao đâu." Hải Tam Nhi trấn an, "Có em với Trân Châu ở đây mà."

Lục Huề cười cười bất lực, hắn đã sợ nước tới mức phải dựa dẫm vào bé nhân ngư mới ra đời rồi ư? Hắn đưa mắt ra hiệu với Hải Tam Nhi, mình chưa hèn nhát đến thế đâu nhé, hắn lên tinh thần tái hồi cho bản thân rồi bước đến cạnh bãi đá, mở nắp bình ra, thả Trân Châu vào biển.

Vừa ngâm xuống biển cái là bé Trân Châu lập tức hào hứng vô cùng tận, chúi đầu lặn ngay vào nước, thoáng cái bóng dáng nho nhỏ đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Kể cả là cá thì Lục Huề vẫn hãi hùng hít sâu một hơi, xét cho cùng Trân Châu mới là cá sơ sinh, đại dương lại mênh mông sóng cả thế, hắn lo sóng cuộn to một tí thôi bé Trân Châu sẽ va đập vào đâu, mình còn chưa dám xuống nước nữa.

"Thằng bé..."

"Không sao đâu, anh chờ bọn em ở đây, em xuống với nó xem thế nào." Hải Tam Nhi thì lại rất thong thả bình thản, cởi quần áo xong mới nhảy xuống nước.

Màn đêm sâu thẳm mà tĩnh lặng, mặt nước nhanh chóng quay về với vẻ yên ả của nó, Lục Huề đứng bên bờ cát đưa mắt trông xa thật lâu, chờ mãi bắt đầu thấy sốt ruột luôn rồi, mới trông thấy cặp nhân ngư lớn nhỏ đang ung dung bơi lội phía dưới mặt biển mờ tối.

Hình dáng cả hai nhẹ nhàng linh động, những mảng vảy lấp lánh ánh sáng ngũ sắc dưới vầng trăng soi rọi tựa như viên đá quý rực rỡ của đại dương, khi nhân ngư nối nhau bật nhảy khỏi biển, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung thì gợn sóng cũng lăn tăn xô mình thành hàng vòng nối tiếp xung quanh hai người, luồng nước óng ánh dập dờn được phủ một lớp lụa mỏng từ ánh trăng dịu dàng, tựa một giấc mộng hư ảo vô thực.





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Trước 8 giờ không xem là muộn

Đoạn trước đã nhắc đến thiết lập rồi á, cuộc đời nhân ngư là một cuộc đời cô độc

Mong được mọi người ủng hộ orz
— QUẢNG CÁO —