"Bao lâu nữa mới đến nơi vậy?" Lục Huề gối lên cánh tay nằm trên lưng cá voi con, ánh nắng trên cao ấm áp vừa vặn, hắn híp mắt lại, từ lúc hay tin còn nửa ngày nữa sẽ được đoàn tụ với Trân Châu thì đây đã là lần thứ 5 hắn hỏi giờ Hải Tam Nhi rồi.
Sự nhẫn nại của Hải Tam Nhi không phải tốt ở dạng vừa thôi đâu, cậu trả lời câu hỏi của Lục Huề cực kì thân thiện, không chê phiền toái, "Lúc nào trông thấy đảo là đến nơi rồi á."
"Lúc nào trông thấy đảo, lại cái câu này." Lục Huề thuộc làu làu câu này đọc ngược cũng được luôn rồi, hắn không tài nào ngủ nổi, bèn ngồi dậy định ăn nốt chỗ lương khô cuối cùng trong túi, bỗng khóe mắt liếc thấy một cây dừa sừng sững trên mặt biển cách đó không xa, "Đảo kìa!"
Nhìn theo hướng Lục Huề chỉ, hòn đảo có cây dừa dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người, Lục Huề không chịu ngồi yên thêm nữa, phấn khởi rảo bước vòng vòng, miệng lẩm nhẩm liên hồi, "Đến rồi đúng không? Đến rồi đúng không?"
"Đến rồi đó." Để đảm bảo an toàn, trước khi đi Hải Tam Nhi đã dặn riêng tinh linh đáy biển phải dẫn Trân Châu tới khu biển vắng, hòn đảo này nằm giữa vùng nước, cách xa bờ cát, là chốn nương náu hoàn hảo nhất cho Trân Châu.
Trong lúc đó cá voi con đã dừng lại ở chỗ cách hòn đảo tầm 10 m, Hải Tam Nhi giang rộng vòng tay về phía Lục Huề, chuẩn bị sẵn sàng đỡ hắn bất cứ lúc nào, "Anh nhảy xuống đi, cá voi con không vào gần hơn nữa được, không là dễ mắc cạn lắm."
"Vất vả cho nhóc quá." Lục Huề vỗ lưng cá voi con mấy cái rồi nhẹ nhàng bật nhảy hướng tới Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi dễ dàng ôm lấy hắn, sau đó bơi vào hòn đảo.
Hòn đảo này có kích thước vừa vặn, thảm thực vật rậm rạp, biết đâu có cả các loài động vật khác trên đảo nữa, tiếc là tạm thời Lục Huề chưa có nhu cầu khám phá, lên bờ xong hắn cởi quần áo ra vắt bớt nước biển, ngó nghiêng tứ phía tìm kiếm bóng dáng Trân Châu.
"Trân Châu! Ba đến rồi nè."
Hải Tam Nhi chống hai tay ở bờ cát rồi nhảy lên ngồi, buồn cười nhắc: "Sao Trân Châu ở trên bờ được."
Lục Huề ngoái đầu lại, cá voi con đã biến mất tăm hơi, ngay sau đó tiếng kêu the thé nhỏ nhẻ của cá voi con vang lên, một cột nước phun tóe lên khỏi mặt biển, bé mỹ nhân ngư thì đang lăn lộn xoay vòng vòng trên nóc cột nước, bật cười khanh khách, khi cá voi từ từ nổi lên thì cột nước cũng biến mất theo, bé mỹ nhân ngư rơi xuống đúng vào lưng cá voi.
"Trân Châu!"
Nghe thấy tiếng Lục Huề là Trân Châu trượt ngay xuống khỏi lưng cá voi, bé quẫy cái đuôi cá của mình bơi về phía bờ, ôm chầm lấy vây đuôi của Hải Tam Nhi mê mẩn cọ rồi dụi với ba nhân ngư, âu yếm xong lại tiếp tục duỗi hai tay ra cho Lục Huề.
Lục Huề ngồi xuống cạnh Hải Tam Nhi, vươn bàn tay to lớn nhấc luôn bé mỹ nhân ngư khỏi mặt nước, "Chờ lâu quá rồi ha?"
Trân Châu ôm lấy ngón cái của Lục Huề ngó nghiêng chung quanh, chắc đang kiểm tra xem Lục Huề có bị thương không, Lục Huề gãi cằm bé, "Không bị thương gì đâu."
Nghe thấy Lục Huề nói vậy Trân Châu mới yên tâm, bé úp hai tay lên môi thơm một cái, xong lại làm động tác hôn gió thổi về phía hai ông ba.
"Haha." Lục Huề bật cười trước hành động của bé, "Học ai đấy hả? Xem phim ít thôi nhá."
Hình như nhắc đến tivi xong Trân Châu lại nhớ ra gì đó, bé vịn vào lòng bàn tay Lục Huề nằm xuống, nhắm mắt lại, đặt hai tay lên bụng, nằm rõ là thanh thản, mỗi tội cái môi dẩu loe ra như hoa loa kèn.
Lục Huề không hiểu mô tê gì, quay sang hỏi Hải Tam Nhi, "Như này là như nào?"
"Bây giờ thằng bé đang là công chúa Bạch Tuyết bị trúng độc, phải được hoàng tử hôn mới tỉnh lại được." Nói xong Hải Tam Nhi ôm má bằng hai tay, chu môi lên bắt chước Trân Châu, "Em cũng là công chúa Bạch Tuyết nè."
Lục Huề cười phụt thành tiếng, "Rốt cuộc cậu lén lút rủ Trân Châu xem bao nhiêu phim hoạt hình thế hả?"
Hai con cá đều giữ nguyên động tác ban đầu không thèm nhúc nhích, Lục Huề đầu hàng, cúi người hôn lên môi Hải Tam Nhi trước, rồi lại thơm vào má Trân Châu.
Cuối cùng nhân ngư được hôn cũng chịu mở mắt, Lục Huề sợ Trân Châu không tách khỏi nước lâu quá được nên thả cá xuống biển lại, hắn ngẩng đầu quan sát một vòng xung quanh hòn đảo nhỏ, chỗ này chắc chắn không ở được rồi, họ phải tranh thủ lúc trời chưa tối để lên bờ tìm nơi nghỉ chân.
"Mình tìm đoạn nào lên bờ đi, tiếp theo còn phải lo vụ giấy tờ nữa, rồi tìm chỗ ở, rồi phải đi làm." Nói đến đây tự dưng Lục Huề thấy làm người rách việc ghê, làm cá sướng hơn bao nhiêu không, toàn bộ đại dương đều là nhà họ, muốn đi đâu thì đi đó, ở dưới nước thì nhân ngư vô địch.
Lục Huề vươn tay vỗ nhẹ vào đùi Hải Tam Nhi, hắn cứ cảm giác Hải Tam Nhi khang khác thế nào, nhưng nhìn quen xong lại chẳng thấy khác ở đâu cả, "Đi thôi."
Hải Tam Nhi nhảy xuống biển, ra hiệu cho Lục Huề xuống theo, sau trải nghiệm vừa rồi thì Lục Huề không còn bài xích biển khơi lắm nữa, sau khi xây dựng tâm lí tái hồi mấy lần, hắn vịn vai Hải Tam Nhi nhảy vào biển, Hải Tam Nhi bơi lội dưới nước đã quá thành thạo, dẫn dắt hắn tới bên mình cá voi nhẹ bẫng như không.
"Mình cưỡi cá voi đi vào bờ ha."
Lục Huề gật đầu, lúc trèo lên lưng cá voi hắn trông thấy Hải Tam Nhi cũng lên theo mình, mãi cho đến khi Hải Tam Nhi trần truồng đứng ngay trước mặt mình hắn mới bừng tỉnh nhận ra.
Đuôi cá của Hải Tam Nhi đâu rồi!
Lục Huề rũ mắt, con ngươi nhanh chóng chuyển động quan sát một lượt, rõ ràng cứ chạm nước là đuôi sẽ xuất hiện mà, nó biến mất từ bao giờ vậy chứ? Lục Huề nghĩ ngợi nát óc, hình như lúc cả hai ngồi trong nước là đuôi cá của Hải Tam Nhi đã lẳng lặng biến thành hai chân, thảo nào mình cứ thấy ẻm kì kì, vì giờ ẻm đang lõa thể.
"Cậu..." Lục Huề cảm giác không thể tin nổi, hắn nhớ ra lời Hải Tam Nhi từng nói, nhân ngư kết hợp với loài người xong cuối cùng sẽ biến thành loài người, "Đuôi của cậu đâu?"
Vẻ mặt Hải Tam Nhi vẫn bình thường, như thể cậu đã lường trước việc này từ lâu lắm, cậu nở nụ cười nhè nhẹ với Lục Huề.
Nhưng mà... đầu óc Lục Huề ù đi, ong ong, lâu nay hắn vẫn tưởng cái Hải Tam Nhi gọi là "biến thành loài người" sẽ là vừa có đuôi cá vừa có đôi chân, là Hải Tam Nhi có thể tự do kiểm soát trạng thái của mình theo ý thích, không bị hạn chế thời gian lên bờ, nếu không còn đuôi thì có nghĩa Hải Tam Nhi mãi mãi không thể trở về đại dương được nữa, cậu sẽ không phải là nhân ngư nữa rồi.
Cứ nghĩ đến việc Hải Tam Nhi chẳng còn đường lui là Lục Huề lại nghẹt cả thở, như có thứ gì đang đè lên lồng ngực nặng trĩu.
Thấy biểu cảm của Lục Huề phức tạp, ánh mắt còn toát lên vẻ đau đớn, Hải Tam Nhi bèn kéo lấy tay Lục Huề tỏ ý an ủi.
Nhiệt độ từ cơ thể Hải Tam Nhi chạm lên mu bàn tay, Lục Huề không biết phải nói sao nữa, hắn đặt bàn tay còn lại phủ lên tay Hải Tam Nhi, "Đột ngột quá đi mất... tôi sợ sau này cậu sẽ hối hận... làm người chẳng có gì hay ho cả, trở thành người xong... là cậu không thể hối hận được nữa..."
Hải Tam Nhi ngồi xuống dựa sát vào Lục Huề, "Em biết mà, nhưng nếu không có anh thì sau khi Trân Châu ra đời em cũng chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh chờ chết thôi, Lục Huề, anh đã cho em sinh mạng lần thứ ba."
Có lẽ kết hợp với loài người là lựa chọn tốt nhất cho nhân ngư để nối tiếp sinh mạng, chắc cũng là một việc đáng mừng, nhưng mà... Lục Huề vẫn không thể nào vui nổi, Hải Tam Nhi yêu biển khơi tha thiết, kể cả có được sinh mạng mới song cái giá phải trả là mất đi đuôi cá, dù cậu không nói gì cả nhưng Lục Huề biết, chắc chắn cậu cũng rất khổ sở trong lòng.
Lục Huề cố gắng siết lấy lòng bàn tay Hải Tam Nhi, hình như chỉ có nắm chặt thêm nữa mới có thể giúp Hải Tam Nhi cảm thấy an toàn hơn phần nào.
"Đi thôi."
Cá voi khởi hành, nhưng Trân Châu bất động, bé ngồi trong vỏ sò, chăm chú dõi theo bóng lưng Lục Huề và Hải Tam Nhi.
"Chờ đã!" Lục Huề hét to, hắn chạm phải ánh mắt Trân Châu, dự cảm không lành bắt đầu lan tràn trong bụng, hắn cố nén sự bất an nơi nội tâm lại bớt, cười khan một tiếng, "Trân Châu đã theo kịp đâu."
Trân Châu vẫn không di chuyển, con ngươi sáng bóng nhìn sang Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi hít sâu một hơi nhưng Lục Huề thình lình giơ tay lên ngăn, dường như hắn biết Hải Tam Nhi sắp sửa nói gì, hắn không muốn nghe.
Nhưng Hải Tam Nhi níu cổ tay hắn lại, "Trân Châu không thể đi với mình được, thằng bé là nhân ngư, nó phải ở lại biển."
Lục Huề hiểu hết những lí do ấy chứ, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế mình, muốn vươn tay với lấy Trân Châu dưới nước, hắn thử phân tích với Hải Tam Nhi, "Tôi biết, nhưng mà thằng bé còn nhỏ xíu như thế, ngoài biển nguy hiểm lắm, có động đất sóng thần, còn có bao nhiêu sinh vật dưới biển to lớn hơn nó, nó..."
"Trên đất liền còn nguy hiểm hơn." Hải Tam Nhi bình tĩnh cắt lời hắn, "Lục Huề, đối với nhân ngư thì ở dưới biển là an toàn nhất rồi."
Kể cả Hải Tam Nhi nói rất xác đáng thì Lục Huề vẫn không chịu, không muốn nghe, hai tay hắn chấp chới mịt mờ giữa không trung, mắt đã rưng rưng nước, giọng nói run rẩy, "Tôi biết ở biển sẽ an toàn nhất, ý tôi là... bây giờ Trân Châu còn nhỏ, kể cả phải trở về biển, thì... thì cũng nên chờ thằng bé lớn thêm xíu nữa..."
"Anh muốn nuôi Trân Châu trong bình thủy tinh hoặc bể cá tiếp sao? Chỉ vì mình không nỡ xa em bé, nên phải tàn nhẫn với một con nhân ngư đến vậy sao?"
Nhân ngư thuộc về biển khơi, hoàn toàn tự do, chỉ vì lòng lưu luyến của mình mà đòi nhốt Trân Châu trong một không gian nhỏ hẹp, vậy thì xét về bản chất có khác gì với việc bắt giữ nhân ngư ở phòng thí nghiệm đâu, tất nhiên Lục Huề hiểu những lí lẽ ấy, nhưng từ bé mình đã là trẻ mồ côi, nỗi sợ lớn nhất chính là phải chia lìa người thân.
"Trân Châu có trách nhiệm trông nom gìn giữ đại dương, có những lựa chọn mạo hiểm thuộc về riêng nó, mình không thể quyết định thay con được."
Thảo nào khi đặt tên cho Trân Châu trông Hải Tam Nhi không được phấn chấn lắm, hóa ra ngay từ lúc ấy Hải Tam Nhi đã biết rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ phải rời xa Trân Châu.
Cảm giác chua xót dâng lên trong trái tim Lục Huề, hắn quay đầu đi, đau đớn vùi mặt mình vào vai Hải Tam Nhi, nước mắt ào ạt trào ra, cơ thể không ngừng run bật lên vì khóc, Lục Huề không để ý thấy cá voi con hơi chìm xuống, chỉ cảm giác ai đó đang nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay mình, cảm giác mềm mại vô cùng quen thuộc, hắn thoáng nghiêng mặt sang, Trân Châu đã bơi tới bên hắn.
Trân Châu vuốt ve mu bàn tay Lục Huề giống như cách bình thường bé an ủi Hải Tam Nhi, chờ Lục Huề cúi xuống gần, bé lại giơ bàn tay nhỏ xíu lên lau nước mắt trên gương mặt cho Lục Huề.
Không chỉ mỗi Hải Tam Nhi mà cả Trân Châu cũng biết rõ là họ phải chia xa, hai đứa hay khóc nhè nhất đều chẳng khóc, vì cả hai đã mường tượng ra khung cảnh chia tay trong lòng vô số lần, từ lâu lắm rồi.
"Lục Huề, mình đã đồng hành với Trân Châu rất lâu, con đã là nhân ngư may mắn nhất rồi, toàn bộ đại dương đều nối liền với nhau, cứ chạm vào biển nghĩa là mình đang vuốt ve Trân Châu, mình không hề chia xa."
Trân Châu gật đầu bày tỏ tán thành với những gì ba nhân ngư của bé nói, cứ như một ông cụ non.
Hải Tam Nhi nâng Trân Châu lên thả lại xuống nước, "Mình sẽ có cơ hội gặp lại nhau mà."
Lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã cạn khô trên gương mặt Lục Huề, chỉ còn đôi mắt ửng đỏ và giọng nói khản đặc, hắn biết câu hỏi của mình ấu trĩ lắm, nhưng hắn vẫn cứ bị thôi thúc phải buột miệng thốt lên, ít nhất cũng để lại cho mình chút xíu hi vọng mong nhớ, hắn nghẹn ngào nói: "Lần sau... bao giờ... mình mới gặp lại được đây?"