Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 34



Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 34



Cả hai hôn hít xong, sờ mó xong, lột sạch quần áo luôn rồi, bỗng tự dưng động tác của Hải Tam Nhi dừng khựng, ẻm lúng túng nhìn mình, đầu tiên Lục Huề nhìn lại Hải Tam Nhi đầy nghi ngờ, sau đó hắn bừng tỉnh hiểu ra, đây là lần đầu tiên Hải Tam Nhi giao phối với mình trong hình dạng con người, lúc làm nhân ngư chẳng cần ai dạy vẫn mượt như bơ, biến thành người xong thì lại lóng ngóng.

Lục Huề định bảo để mình triển cho, ai ngờ Hải Tam Nhi lại dí vào bên tai hắn rên rỉ, hơi thở nóng ẩm phả thẳng vào dái tai hắn, "Ưm... Lục Huề... Lục Huề..."

Âm thanh khiến Lục Huề ngứa ngáy trong họng, Hải Tam Nhi dính như kẹo kéo, đè trên người hắn ưỡn ẹo lên xuống, đồ ăn nãy vào bụng bị ẻm chèn cho phun ra mất, Lục Huề không thể chịu được nữa phải ấn đầu Hải Tam Nhi ngăn lại, "Thôi thôi."

Rõ ràng có phải nhân ngư nữa đâu mà vẫn khiêu dâm thế, đúng là bản tính khó dời.

Lặn lội cả ngày, Lục Huề chỉ muốn xong sớm đi ngủ sớm, đành phải chịu thua tay cầm tay dẫn dắt Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi học những thứ khác cứ ngơ ngơ nhưng riêng vụ giao phối thì nói phát cậu hiểu ngay nhé.



Trưa ngày hôm sau Lục Huề mới đỡ eo thức dậy, trông thấy Hải Tam Nhi bên cạnh đang say giấc ngon lành bèn nhắm thẳng vào cái mông cậu đạp cho một phát, Hải Tam Nhi choàng tỉnh song cũng chẳng tức tối, cậu dụi mắt, mái tóc xoăn rối bù, cậu hỏi: "Sao thế ạ?"

Lục Huề mới dậy đang hơi cọc, nhìn Hải Tam Nhi ngáy tít thò lò nên khó ở thế thôi, nhưng Hải Tam Nhi mặt mũi vô tội hỏi hắn sao thế ạ làm hắn tắt đài, người như bị đơ, mãi lâu sau mới lấp liếm bừa một câu, "Sao sao cái gì? Dậy còn ra đường."

Hai người đánh răng rửa mặt một lượt rồi thay quần áo mới, cả hai chả mang hành lí gì, ngoài quần áo để còn thay đổi ra thì quý báu nhất là túi tiền xu vàng, Lục Huề cất nó vào cùng chỗ quần áo rồi dẫn Hải Tam Nhi xuống trả phòng.

Giữa ban ngày, phố đèn đỏ thiếu đi ánh đèn đỏ làm nền trông tử tế hơn hẳn, ngoài thành phần chèo kéo khách thì đầu đường cuối ngõ còn đầy hội nghiện ngập tụ tập, ai nấy đều phải cảnh giác, kể cả đám này móc nối giải quyết được thì Lục Huề cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện với họ.

"Mình lên phố thử vận xem nào."



Thành phố lớn với nguồn thu chính đến từ du lịch tấp nập xô bồ hơn thị trấn nhỏ trước đó hội Lục Huề từng ở nhiều, rời khỏi khu đèn đỏ, đâu đâu cũng là cao ốc ngất ngưởng, xe cộ nhộn nhịp, cá nhà quê chưa trải sự đời làm gì đã chứng kiến nhiều nhà cao tầng thế, cậu ngửa sắp vẹo cả cổ, ngó bên nọ nghía bên kia, mấy lần còn suýt bị xe đâm phải.

Tài xế thò đầu khỏi cửa sổ mắng té tát về phía Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi chôn chân tại chỗ chẳng hiểu mô tê gì, xét ra thì Hải Tam Nhi sai trước, Lục Huề muốn chửi lại cũng thấy hơi sượng, đành kéo cổ tay Hải Tam Nhi lùi vào.

"Để ý xe cộ, bị nó đâm phải là gãy tay được ấy chứ."

Hóa ra nguy hiểm vậy cơ à, Hải Tam Nhi biết điều khoác lấy cánh tay Lục Huề ôm chặt, chỉ sợ có xe đâm phải mình, cậu nhỏ giọng hỏi Lục Huề, "Giờ mình đi đâu ạ?"

Nếu xin làm giấy tờ ở cơ quan chính quy, hai người không có thư giới thiệu thì khỏi phải thủ tục quy trình gì mà bị trục xuất về nước trước luôn ấy, Lục Huề cũng đang rối đây, bỗng Hải Tam Nhi bấu vào cánh tay hắn.

"Anh trông kìa Lục Huề, sao biển với cá voi."

Lục Huề nhìn sang theo hướng Hải Tam Nhi chỉ, ấy là quầy thông tin của một tổ chức bảo vệ môi trường đặt trong công viên, trên poster có hình sao biển và cá voi, có thể Hải Tam Nhi không biết chữ nhưng cậu nhận ra được các động vật dưới đáy biển.

"Cái đấy là làm gì thế ạ?" Hải Tam Nhi hỏi, còn vừa nói vừa kéo Lục Huề lại gần.

Lục Huề cũng để kệ cậu, bước theo Hải Tam Nhi, giải thích: "Tổ chức xã hội bảo vệ môi trường, hoạt động tình nguyện, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường biển đó."

Lại còn bảo vệ môi trường biển kìa, Hải Tam Nhi cực kì hào hứng.



Người dân sống ở thành phố lớn bận bịu với kế sinh nhai, người qua đường đều vội vã gấp gáp, gần như chẳng ai chịu dừng chân trước quầy trưng bày, cũng toàn xa lạ thờ ơ trước việc bảo vệ môi trường biển, vậy nên khi thấy Hải Tam Nhi và Lục Huề tiến vào quầy thì hai nhân viên công tác vừa mừng rỡ vừa nhiệt tình lắm.

Đầu tiên hai nhân viên tường thuật về tình hình môi trường sinh thái biển hiện nay, sau đó giới thiệu với Lục Huề và Hải Tam Nhi về hoạt động hàng tuần của họ, dù là tình nguyện thôi song tổ chức bảo vệ môi trường cũng xin được tài trợ, các hoạt động đều có trợ cấp.

"Hai anh có muốn ghi lại phương thức liên lạc và địa chỉ không ạ, nếu quan tâm thì cuối tuần hai anh có thể cùng tham gia hoạt động làm sạch đại dương của bên em, đóng góp sức mình cho sự nghiệp bảo vệ môi trường được chứ ạ?"

Lục Huề chưa kịp nói gì thì Hải Tam Nhi đã nhanh nhảu giơ tay, "Có quan tâm!" Ở đâu mà chả là tổng vệ sinh biển cả, cậu quan tâm quá luôn ấy chứ.

Hồi xưa Lục Huề sống đời hiểm nguy rình rập, còn chẳng đảm bảo được an toàn tính mạng nữa là, lấy đâu ra sức để ý các thứ xung quanh, nhưng giờ thì đã khác, giờ đây ngoài đại dương còn có con của mình và Hải Tam Nhi đang sinh sống.

Thấy mỹ nam tóc xoăn sóng tích cực xung phong còn anh có sẹo đi cùng thì trung lập, nhân viên công tác bèn tha thiết nhìn sang Lục Huề.

"Được chứ, nhưng thôi bọn tôi không cần phải ghi phương thức liên lạc đâu, cuối tuần bọn tôi sẽ có mặt."

Nhân viên hơi hơi thất vọng, người để lại thông tin liên lạc còn chưa chắc đã chịu đến, những ai từ chối lưu dữ liệu thì phần lớn toàn lấy lệ với họ cho xong, nhưng hai nhân viên vẫn gửi hai người tờ rơi vận động, "Thời gian và địa chỉ có hết trong này ạ, vậy hẹn gặp hai anh cuối tuần nha."

Tất nhiên là sẽ đi, nếu đã đồng ý thì cớ gì lại nuốt lời, với cả Hải Tam Nhi phấn khởi mong ngóng, Lục Huề cũng không muốn khiến Hải Tam Nhi phải cụt hứng, lí do không để lại thông tin liên lạc là bởi giờ hai người vẫn đang ở tạm nhà nghỉ, hai nhân viên đã tình cờ nhắc nhở hắn, hắn phải mua điện thoại cho cả mình cả Hải Tam Nhi mới được, muốn hòa nhập vào xã hội hiện đại thì Hải Tam Nhi nhất định phải học cách sử dụng điện thoại giao tiếp với người khác.



Xét tình hình của hai người bây giờ thì điện thoại dùng được là ổn, không cần chức năng tân tiến quá, đầu tiên Lục Huề cầm xu vàng đi đổi ít tiền mặt, sau đó tìm một cửa hàng tư nhân mua hai chiếc điện thoại đời cũ từ mấy năm trước, hỏi chủ tiệm mua thêm hai cái sim điện thoại không cần đăng kí chính chủ.

Hải Tam Nhi được nhận điện thoại là mê mẩn không thôi, cậu nhớ cái này, hồi trước Lục Huề từng dạy cậu cách sử dụng, chỉ có trông kiểu dáng hơi khác với cái hồi trước một tí.

"Cho em ạ?"

Lục Huề nhét một ít tiền lẻ vào túi Hải Tam Nhi, "Ừm, cậu giữ chỗ tiền lẻ này đề phòng nhỡ mình bị lạc nhau, chuẩn bị trước không thừa đâu."

Tiền! Hải Tam Nhi biết, Lục Huề từng nói rồi, mua đồ phải có tiền, cậu cũng mua đồ được này!

Giữa trung tâm thành phố dán đầy rẫy những tờ rơi rao vặt dịch vụ làm giấy tờ hộ, Lục Huề không phải Hải Tam Nhi, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn định quan sát thêm một thời gian nữa đã rồi hẵng tính tiếp.



Hôm cuối tuần, Lục Huề và Hải Tam Nhi có mặt ở điểm hẹn đúng giờ, nhóm tình nguyện viên của tổ chức bảo vệ môi trường mừng tới nỗi sốc luôn, các tuần tiếp theo đó hết có người đến muộn thì lại có người bỏ ngang giữa chừng, chỉ mỗi hai người hàng tuần tập trung đúng giờ, tham gia hoạt động từ đầu đến cuối, không ngại khó ngại khổ ngại bẩn.

Hải Tam Nhi gặp ai cũng cười híp cả mắt, mọi người nói gì cậu cũng sẵn sàng lắng nghe, người còn lại Lục Huề tuy trông hơi đáng dè chừng, kiểu có thể tẩn nhau bất cứ lúc nào, nhưng qua mấy đợt hoạt động mới biết Lục Huề kiên nhẫn đến độ nằm ngoài dự đoán.

Sau khi làm việc xong xuôi thì có cả hoạt động liên hoan, chi phí cũng do nhà tài trợ cung cấp, tổ trưởng kì công chọn hẳn một nhà hàng ngon miệng để chiêu đãi mọi người, cơm nước no nê xong có thành viên mạnh dạn hỏi thăm Lục Huề với Hải Tam Nhi.



"Lục Huề, sao đến giờ cậu với Hải Tam Nhi vẫn chưa điền địa chỉ nhà thế, để bọn tôi gửi thẳng đồ gia dụng của nhà tài trợ tặng đến nhà hai cậu luôn cho tiện này."

Thời gian này tiếp xúc dần với nhau, Lục Huề phát hiện ra những tình nguyện viên nhiệt huyết với sự nghiệp bảo vệ môi trường này đều rất chất phác, y hệt Hải Tam Nhi, xét ra thì những người suốt ngày canh cánh về việc dọn dẹp biển khơi bờ cát có rắp tâm toan tính cái gì bao giờ? Vậy nên Lục Huề cũng không hề che đậy giấu giếm.

"Chắc các cậu nghe giọng cũng biết tôi với Hải Tam Nhi không phải người địa phương, chỗ quê bọn tôi đang chiến tranh, không quay về được, giấy tờ thì chưa có, giờ bọn tôi vẫn đang ở tạm nhà nghỉ thôi."

Giống như Hải Tam Nhi, các tình nguyện viên không chỉ chất phác mà cũng căm ghét phản đổi chiến tranh, đồng cảm với người dân vô tội.

Thấy Lục Huề và Hải Tam Nhi kể mình chạy nạn tới đây, tổ trưởng mới hạ giọng nói nhỏ: "Thực ra tổ chức mình có cái quyền lợi như này, phía tài trợ sẽ cấp thư giới thiệu để làm giấy tờ hợp pháp cho những tình nguyện viên thể hiện xuất sắc, mỗi tội rất hiếm khi gặp tình nguyện viên kiên trì gắn bó được lâu dài như các cậu, mọi người tham gia phần lớn là để kiếm tiền, trang trải mưu sinh, trợ cấp cho tình nguyện viên ít quá nên thường chưa tới một tháng là họ đã bỏ rồi."

Thông tin này đúng thật là mò mẫm lùng sục xa tận chân trời, cuối cùng tất cả gần ngay trước mắt, động lực của mình và Hải Tam Nhi khi tham gia hoạt động tình nguyện chỉ là muốn góp một phần sức mọn cho biển cả cùng Trân Châu, nào ngờ còn nhận được thu hoạch ngoài dự kiến.

"Vậy giấy tờ của tôi với Hải Tam Nhi..."

Tổ trưởng vội xua tay trấn an, "Chờ tôi gửi văn kiện xin bên tài trợ xem nhé."



Phía nhà tài trợ phản hồi văn kiện rất nhanh, xét biểu hiện tích cực của Hải Tam Nhi và Lục Huề trong tổ chức bảo vệ môi trường, họ rất sẵn lòng cung cấp thư giới thiệu cho cả hai, quá trình làm giấy tờ tiếp đó thuận lợi hơn nhiều so với những gì Lục Huề tưởng tượng, điều quan trọng nhất là trừ đi lệ phí thủ tục bắt buộc thì hắn và Hải Tam Nhi tiết kiệm được khoản phí trung gian, số tiền này đủ cho họ thuê một căn nhà gần biển ở thành phố.

Hôm chuyển vào nhà thuê, Hải Tam Nhi phấn khởi hỏi Lục Huề, "Mình có nhà rồi đúng không ạ?"

"Ừm... Không hẳn là hoàn toàn của mình, mình bỏ tiền thuê, chờ đến hạn thì mình phải trả nhà lại cho người ta."

Bỏ tiền rồi mà vẫn chưa phải của mình hoàn toàn, làm người phức tạp quá đi thôi, Hải Tam Nhi hỏi tiếp: "Thế phải làm gì mới có nhà của mình được ạ? Không cần trả lại ấy."

"Bỏ tiền ra mua, nhưng sẽ tốn một khoản lớn, tiền đổi từ xu vàng ra mình chi trả làm giấy tờ hết rồi, số còn lại chỉ đủ cho mình đi thuê, muốn có tiền thì phải làm việc."

Việc này khiến Hải Tam Nhi rất bất ngờ, cậu lẩm nhẩm: "Hóa ra mình hết tiền rồi ư, thế mình xuống biển tìm thêm xu vàng được không ạ?"

"Cũng không phải thế đâu, mình có xu vàng Trân Châu tìm cho mình để dành vào lúc khẩn cấp là đã may mắn lắm rồi, nhưng làm người thì không thể cứ duỗi tay đòi hỏi Trân Châu mãi được, cậu phải tìm công việc cho mình, tuy ai ai cũng muốn không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng, nhưng tốt nhất cậu làm người thì đừng như thế, vì nhiễm cái xấu thì dễ mà học cái tốt khó lắm."

Vậy thì không ổn, mình không muốn làm người xấu đâu, thế mình cũng phải tìm công việc mới được, Hải Tam Nhi tựa vào Lục Huề hỏi: "Thế anh thì sao? Giờ công việc của anh là làm đồ thủ công này hả?"



Ở gần căn nhà thuê của hai người có một trường tiểu học, Lục Huề cực kì tháo vát, gần đây hắn mở một sạp hàng ở cổng trường, mới đầu chỉ bán một ít đồ gỗ thủ công đơn giản, đến giờ đã có cả học sinh đặt hàng để Lục Huề làm riêng theo yêu cầu, việc buôn bán hàng ngày rất là ổn áp.

"Đúng rồi, lúc nào góp đủ tiền mình có thể đổi sang cửa hàng hẳn hoi."

Hải Tam Nhi lắng nghe kế hoạch của Lục Huề xong hơi hơi nhụt chí, hình như cậu chẳng biết làm gì hết, "Thế em thì sao? Em có thể làm việc gì ạ?"

Lục Huề vỗ nhẹ lên đầu Hải Tam Nhi, "Vội gì, cậu cứ từ từ quan sát rồi tìm kiếm, tìm ra một việc cậu thích rồi bắt tay làm thử, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất của cậu là học chữ, vì thường các cơ quan không nhận nhân viên mù chữ đâu."





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Lướt mạng lành mạnh, đừng hở tí là giao phối nha

Mị sẽ cơ cấu cho Hải Tam Nhi một công việc chuẩn chuyên môn á
— QUẢNG CÁO —