Vài ngày sau đó thái độ của Chu kỳ với tôi đột nhiên trở nên rất nhiệt tình.
Không tính sinh hoạt vợ chồng cuồng nhiệt hơn thì thậm chí mỗi ngày tan làm đều thấy xe của Chu Kỳ chờ tôi dưới công ty.
Trong thoáng chốc dường như tôi đã trở lại tuổi mười tám.
Khi đó giữa hai chúng tôi, trừ bỏ tình yêu chân thành nóng bỏng thì không có gì cả.
Tôi suy đoán và ước chừng trong lòng rất nhiều lần mới nói với anh:
"Thực ra anh không cần cảm thấy áy náy đâu, lúc đó cách nhau nửa vòng trái đất nên nếu anh biết cũng chẳng làm gì được."
Nụ cười trên môi Chu Kỳ thoáng cái biến mất.
Anh hít sâu một hơi: "Không phải anh đang bồi thường em. Ôn Từ, em là vợ của anh, chúng ta mới kết hôn hơn một năm, trạng thái như thế này mới là bình thường."
Tôi còn chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại của Chu Kỳ đặt trong xe đã sáng lên.
Là tin nhắn của Tô Dư.
Thế mà không ngờ Chu Kỳ lại không để ý đến nó.
Tôi hỏi anh: "Tô Dư sao rồi?"
Chu Kỳ cười lạnh lùng: "Có liên quan gì đến anh đâu, có nhiều người muốn chăm sóc cô ấy thế mà, thiếu anh cũng chẳng sao."
Tôi nghĩ nếu như lúc ấy anh nhìn về phía gương xe thì sẽ phát hiện trong gương phản chiếu gương mặt của anh, ánh mắt anh tràn ngập sự đố kị đang thiêu đốt.
Không lâu sau tôi đã biết tại sao anh lại như thế.
Cuối tháng tôi đi thăm một người họ hàng, trùng hợp là ông ấy lại ở cùng bệnh viện với Tô Dư.
Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Tô Dư tôi thấy cô ấy mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường, dùng bàn tay gầy gò đến nỗi chỉ còn thấy khớp xương của mình liên tục gọi cho một số điện thoại.
Có một cậu trai mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh giường bệnh.
Cậu ta dùng một ánh mắt tối tăm u ám nhìn thoáng qua tôi nhưng sau đó lại nói chuyện với Tô Dư một cách vô cùng dịu dàng:
"Cậu đừng gọi nữa, anh ta kết hôn rồi dù sao cũng phải về với vợ chứ."
"Dư Dư, cậu còn có mình mà."
Tô Dư coi như không nghe thấy gì, chỉ là vừa bấm gọi điện thoại cho Chu Kỳ vừa khóc, nước mắt rơi như mưa mới nói một cách nghẹn ngào:
"Đừng không để ý tới em mà Chu Kỳ, anh đã hứa đoạn đường cuối cùng này sẽ luôn ở bên em cơ mà."
Tôi thừa nhận trong khoảnh khắc đó trong nội tâm tôi hâm mộ cô ấy.
Bởi vì cuộc đời của tôi đã bị sắp xếp trên một quỹ đạo sẵn có, chỉ có thể tiếp tục bước đi. Cho đến bây giờ tôi chưa từng có lựa chọn nào khác.
Về đến nhà Chu Kỳ đã nấu xong cơm tối.
Tôi thuận miệng nói một câu: "Hôm nay em nhìn thấy Tô Dư, hình như cô ấy gầy hơn nhiều rồi."
Chu Kỳ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc: "Sao em lại đi gặp cô ấy?"
Ánh mắt của anh giống một con dao sắc nhọn khiến tôi lập tức tỉnh lại giữa giấc mộng hão huyền tự mình dệt ra.
Tôi cười một cách trào phúng: "Đừng khẩn trương, em không tìm cô ấy gây chuyện đâu. Em đi thăm người khác nên đi ngang quá đó thôi."
"...Anh không có ý đó."
Chu Kỳ nói xong rũ mắt xuống tránh ánh mắt của tôi.
Có lẽ vì bồi thường nên anh chủ động hẹn tháng sau sinh nhật tôi đi ra ngoài hẹn hò.
"Xem phim suất đêm muộn tầm mười hai giờ, xem hai bộ rồi cùng nhau ra bờ biển ngắm mặt trời mọc."
Vốn là tôi định cự tuyệt nhưng anh nhìn tôi bằng ánh mắt chuyên chú đó rồi lên kế hoạch vừa lúc giống như sinh nhật năm mười sáu tuổi chúng tôi đã từng trải qua.
Khi đó tôi bị ép tới mức sắp không thở nổi.
Cho dù Chu Kỳ không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng của tôi không tốt, vì vậy ngay nửa đêm anh gõ cửa sổ đưa tôi trốn đi.
Chúng tôi xem hai bộ phim điện ảnh, là [Tình yêu đầu tiên] và [Ngày nghỉ ở La Mã].
Lúc hết phim phía chân trời hơi hiện sương trắng, Chu Kỳ chở tôi đi trên đường quốc lộ ven biển, cuối cùng đậu xe bên vách núi. Ánh nắng mặt trời chớm vàng từng chút từng chút nổi lên từ mặt biển, anh tỏ tình với tôi.
Nhưng đó cũng là chuyện của rất lâu về trước.
Lâu đến đến độ anh nhất định muốn đưa tôi làm lại chuyện này một lần mới có thể nhặt về mảng trí nhớ đã tán loạn trong kí ức.
Vậy nên tôi đồng ý.
Tôi nói được.
Giống như buổi tối năm mười sáu tuổi ấy.
10
Mặc dù vẫn là bộ phim đó nhưng đã không thể nào tìm lại cảm giác ban đầu.
Giống như thời gian ở cùng Chu Kỳ tôi vẫn lặp đi lặp lại mà nhớ đến những hồi ức quá khứ.
Những việc này có ý nghĩa như thế nào tôi đều biết, anh của hiện tại đã không thể làm tình yêu và sự thất vọng của tôi cân bằng với nhau.
Chỉ là tôi không cam lòng, cố gắng níu kéo bằng cách nhớ những chuyện cũ ngày xưa, những ngày anh kéo tôi không để tôi rớt xuống vực thẳm.
Lúc tôi ý thức được vấn đề này liền đặt hết lực chú ý lên người Chu Kỳ.
Anh cũng không tập trung xem phim, ngược lại tâm trạng khá nôn nóng.
Thỉnh thoảng lại lấy di động ra liếc mắt nhìn một cái rồi lại giống như nhìn thấy cái gì đó làm anh đau lòng, lại cất điện thoại vào túi.
Tôi im lặng một lúc mới nhắc nhở anh: "Điện thoại rung kìa, có người gọi cho anh đó."
Chu Kỳ miễn cưỡng cười cười: "Không cần quan tâm đến cô ấy. Hôm nay anh tới đây để đón sinh nhật với em."
Thật đáng thương và buồn cười biết bao, vì tôi thật sự đã tin những lời này.
Lúc hết phim Chu Kỳ bình tĩnh nghe cuộc gọi thứ hai mươi tám của Tô Dư, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng: "Chu Kỳ, bị bệnh thật sự khổ cực quá."
"Em nôn rất nhiều máu, có phải em sắp chết không Chu Kỳ...."
Dưới ánh mắt chăm chú của tôi Chu Kỳ bình tĩnh cất điện thoại sau đó cúi người hôn lên gương mặt tôi: "Anh đi toilet một chút."
Sau đó cũng không về nữa.
Tôi đợi rất lâu, đây là một rạp phim tư nhân nằm ở gần biển, vị trí hơi chút hẻo lánh, tôi đứng đợi ở cửa suy nghĩ rất nhiều cuối cùng nhấc máy gọi cho Chu Kỳ một cuộc điện thoại.
Anh ta tắt máy.
Cúp điện thoại xong tôi thấy thông báo xin kết bạn Wechat của Tô Dư.
Tôi đồng ý.
Cô ấy nhanh chóng gửi vài tin nhắn.
"Xin lỗi chị Ôn Từ, em biết hôm nay là sinh nhật chị."
"Em chỉ quá muốn chứng minh tầm quan trọng của mình trong lòng anh ấy mà thôi."
"Chị là ánh trăng sáng của Chu Kỳ, cho dù em đối xử tốt với anh ấy đến thế nào thì cũng không dao động được vị trí của chị trong lòng anh ấy. Nhưng giờ em bị bệnh, em sắp chết rồi. Hãy để em tùy hứng một lần, trở thành một người phụ nữ xấu xa đi."
Ánh trăng sáng.
Ánh trăng sáng.
Ba chữ này nghe thật đáng ghét.
Có một cơn giận dữ đang càn quét trong cơ thể thôi, tôi còn chưa kịp khôi phục tâm trạng thì bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra dùng sức lực cực lớn lôi tôi vào trong con hẻm nhỏ.
Tôi mặc váy ngã quỳ trên mặt đất, đầu gối và khuỷu tay cọ vào mặt đất gồ ghề truyền đến từng cơn đau nhức.
Tôi ngẩng đầu nhìn, chạm vào một đôi mắt tối tăm mà điên cuồng.
Trông hơi quen mắt nhưng lại rất xa lạ.
Là cậu trai mặc áo đen đứng trước giường bệnh của Tô Dư mấy ngày trước.
"Cô là vợ của Chu Kỳ? Cô là cái thá gì mà dám làm Dư Dư không vui."
"Mỗi ngày mỗi đêm cô ấy đều phải chịu đựng những cơn đau vì bệnh ung thư, còn cô thì sao? Cô làm công chúa còn chưa đủ hay sao mà còn muốn cướp người cô ấy thích? Khiến những ngày cuối cùng trong sinh mệnh của cô ấy trôi qua cũng không thoải mái."
Cậu ta kéo mũ lưỡi trai xuống rồi nhìn tôi một cách tàn nhẫn, "Làm sao càng đau càng tốt, đừng để cô ta ngất đi."
Chân trời xuất hiện chút ánh sáng.
Mặt trời sắp mọc rồi.
Mà đằng sau cậu ta có một người đàn ông cao to dữ tợn bước tới đứng trước mặt tôi.
Bụi văng khắp nơi.
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Tô Dư rất đáng thương nhỉ?
Người hai bàn tay trắng, rõ ràng là tôi.
11
Những hình ảnh xa xưa tưởng chừng đã vỡ nát bỗng lại hiện lên trong đầu một lần nữa.
Giờ phút này nó rõ ràng hơn bất cứ khi nào.
Đó là lúc tôi sáu tuổi, mẹ tôi vừa bị chẩn đoán ra ung thư vú thời kì cuối.
Cho dù cắt bỏ toàn bộ tế bào ung thư vẫn không ngừng khuếch tán.
Lúc mẹ nằm trên giường, sinh mệnh càng ngày càng yếu ớt thì trong nhà có người tới thăm.
Là dì nhỏ của tôi, là em gái sinh đôi của mẹ, người có gương mặt giống mẹ tới tám phần.
Bà ấy cứ như vậy mà thay thế vị trí của chị gái mình, dùng một cách tự nhiên mà nhận lấy tất cả mọi thứ đáng lẽ ra là của mẹ.
Ba tôi cũng chưa hề có chút nào không hài lòng, bởi ông biết hai gia đình chắc chắn phải buộc chặt với nhau.
Khi đó tôi mới sáu tuổi, cái tuổi đối với mọi chuyện còn cái hiểu cái không, không hiểu tại sao phải gọi dì nhỏ là mẹ, cũng không hiểu tại sao bà ấy mới đến nhà tôi một tháng thì tôi đã có một cô em gái cùng cha khác mẹ.
Tôi chỉ nhớ rõ vào ngày mẹ ra đi, mẹ dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt tay tôi nói: "Tiểu Từ của mẹ, con nhất định phải sống sót, phải khỏe mạnh mà tiếp tục tồn tại."
Những lời này ở tương lai sau này lại trở thành gông xiềng của tôi.
Vậy nên mỗi lần vào thời điểm Tô Dư nói cô ấy không muốn chết, trong lòng tôi tự dưng lại có một cảm giác vớ vẩn.
Người muốn sống sót, được yêu thương bảo vệ lại mắc bệnh nan y.
Mà người muốn chết, muốn biến mất lại phải sống trên đời với nỗi xấu hổ đáng buồn.
Lúc còn ở nhà có rất nhiều chuyện tôi không được làm, bởi vì là con gái lớn nên phải gánh vác trách nhiệm của nhà họ Ôn.
Nhưng em gái lại có thể làm nũng, có thể tự do tự tại mà làm tất cả những chuyện nó muốn làm.
Sau khi biết được chuyện tôi yêu đương với Chu Kỳ, ba tôi bảo dì nhỏ tới nói chuyện với tôi.
Bà ấy mặc sườn xám của mẹ, đeo sợi dây chuyền trân châu mẹ thích, nhìn tôi một cách khinh thường rồi lại thương hại: "Con muốn yêu đương cũng được thôi, nhưng liệu mà làm đừng để mất lần đầu tiên, mất rồi không đáng tiền."
"Ôn Từ, con là chị gái. Con không muốn làm em gái con thay con gánh vác trách nhiệm đúng không?"
Năm hai mươi tuổi bà ấy cho tôi hai lựa chọn.
Một là lập tức kết hôn với người đàn ông lớn hơn tôi hơn hai mươi tuổi, đối tượng hợp tác làm ăn dạo gần đây ba tôi không giải quyết được.
Hai là xuất ngoại học kinh doanh, sau khi tốt nghiệp về nước thì lập gia đình thuận tiện hỗ trợ công ty xử lý công việc làm ăn.
Tôi chọn điều thứ hai.
Không lâu sau khi tôi về nước bọn họ liền bắt đầu cân nhắc xem ai là người thích hợp kết hôn, cùng người như thế nào trói lại với nhau mới làm nhà họ Ôn có được ích lợi lớn nhất.
Bọn họ phải suy xét lý trí, thanh tỉnh, rồi phải chu toàn mọi thứ.
Duy nhất chỉ là không hỏi ý kiến của tôi.
May mà khi đó Chu Kỳ cầu hôn tôi.
Tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, lúc đó tôi vẫn ngây ngốc cho rằng anh có thể giống như rất nhiều năm trước, nắm tay tôi đi ở biên giới vực sâu, cố gắng không làm tôi ngã xuống.
Nhưng bên cạnh của anh khi đó, đã có Tô Dư.
12
Tới lúc làn váy bị xé rách không ra hình dáng thì tôi cuối cùng cũng mò được chiếc giày cao gót bị cởi ra ném ở một bên.
Sau có giơ lên cao cố hết sức nện xuống.
Máu tươi nóng bỏng phun ra trên mặt, thân thể người đàn ông chậm rãi ngã xuống.
Tôi cầm chiếc giày cao gót đã nhuốm máu đỏ tựa lưng vào tường từ từ đứng lên.
Cách đó vài bước cậu trai nghe được động tĩnh quay đầu nhìn tôi.
Đáy mắt của cậu ta u ám nặng nề: "Cũng có chút bản lĩnh."
Tôi thở hổn hển hai hơi rồi ngẩng đầu nói với cậu ta: "Trước giờ vẫn luôn là người trong lòng Tô Dư của cậu có lỗi với tôi. Cậu có thích cô ta thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô ta cũng chỉ có Chu Kỳ, cho dù Chu Kỳ đã kết hôn, cho dù cô ta sắp chết thì cô ta cũng sẽ không nghĩ đến cậu đâu."
"Cô câm miệng lại!" Cậu ta giận dữ xông tới cho tôi một bạt tai, "Nếu như cô không đồng ý lời cầu hôn của Chu Kỳ thì bọn họ cãi nhau cũng sẽ mau chóng làm lành, cô ấy và Chu Kỳ sẽ sống rất hạnh phúc!"
Má vừa đau vừa rát nhưng trong lòng tôi vẫn trấn định, tôi nhìn cậu ta cười: "Tại sao tôi không thể đồng ý lời cầu hôn của Chu Kỳ? Nếu Tô Dư cãi nhau với Chu Kỳ rồi nói muốn kết hôn với cậu thì chẳng lẽ cậu sẽ cự tuyệt cô ta sao?"
"Cô ta sắp chết, dù cậu có bản lĩnh to bằng trời cũng không có cách trị hết bệnh của cô ta, không biết làm thế nào mới mang cơn tức giận trút lên một người vô tội là tôi đây."
Tôi dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói ba chữ: "Đồ vô dụng."
"Nếu luyến tiếc như thế thì chết chung với cô ta đi."
Trong nháy mắt đó tôi nghĩ tới những lời bác sĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc hôm trước.
"Cô Ôn, cô phải cố gắng trút hết những cảm xúc đè nén trong người ra, nó sẽ giúp sức khỏe của cô ổn định hơn."
Quả nhiên là như thế.
Cậu trai nhìn chằm chằm tôi một lúc, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, chậm rãi từ vách tường trượt xuống mặt đất rồi cuộn người lại khóc nức nở.
Cậu ta khóc thê thảm buồn thương như vậy.
Nhưng tôi chỉ lẳng lặng đứng nhìn, có chút khó hiểu.
Mấy người bọn họ luôn cảm giác mình là người đáng thương nhất thiên hạ.
Tô Dư, Chu Kỳ, cả cậu ta đều giống nhau.
Tôi cố gắng sửa sang lại cái váy rách rưới không còn hình dạng, lúc đi ra hẻm nhỏ thì ở chân trời xa xăm vừa lúc hiện ra tia sáng đầu tiên.
Sau đó từng chút từng chút mãi cho tới khi nắng vàng lấp đầy bầu trời tối tăm.
Một khoảnh khắc vô cùng xinh đẹp.
Cho nên có Chu Kỳ ở bên cạnh cùng tôi ngắm cảnh hay không thực ra cũng không còn quan trọng.
Tôi đón xe đến cục cảnh sát báo án, cầm chiếc giày cao gót nhuốm máu đến đưa cho cảnh sát, hỏi rằng tôi đây có tính là phòng vệ chính đáng hay không.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn tôi, cặp mắt trong suốt kia tràn đầy thương tiếc.
"Chị Ôn, chị cứ yên tâm. Trên người chị có vết thương có thể chứng minh đối phương đúng là cưỡng hiếp không thành. Chỉ là...chị vẫn ổn chứ?"
Tôi nói mình không sao, có lẽ cơ thể có chút đau nhức nhưng mấy vết thương nhỏ này tôi có thể tự xử lý.
"Chị có cần liên hệ với người nhà đón đến đón chị về không?"
Nhưng tôi có thể liên hệ với ai cơ?
Tôi rũ mắt xuống cười cười: "Không cần, người nhà tôi đều bận rộn chuyện của họ rồi."
Lấy lời khai xong, về đến nhà tôi cầm đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn ra ký tên xong rồi gửi đến công ty của Chu Kỳ.
Quá trình tôi xử lý hết thảy những thứ này từ đầu đến cuối Chu Kỳ đều không liên lạc với tôi một lần nào.
Nhưng tôi có thể từ vòng bạn bè của Tô Dư nhìn thấy anh đi với cô ấy tới Vân Nam.
Lý do tất nhiên giống như vô số lần đã dùng trước đó.
Cô ấy sắp chết.
Đây là nguyện vọng của cô ấy.
Ở hồ Thương Sơn Nhĩ Hải, cô ấy ngồi trên xích đu được anh đẩy lên cao, làn váy đẹp bay múa trong gió.
Cô ấy nói: "Chu Kỳ, đợi lúc em chết anh mang tro cốt của em chôn ở đây đi, em muốn làm một linh hồn tự do."
"Nếu như thỉnh thoảng anh nhớ đến em thì tới đây thăm em nhé."
Thật lãng mạn.
Ngay cả cái chết cô ấy đều phải chết một cách lãng mạn mà khắc cốt minh tâm như thế, để cả đời này Chu Kỳ đều phải nhớ tới cô ấy.
Tôi xem xong bài viết này, bật cười hờ hững xóa kết bạn với Tô Dư.
Thực ra tôi có thể đoán được suy nghĩ của Chu Kỳ, anh không liên lạc với tôi là dùng một cách gần như tự ý thức trốn tránh.
Dường như chỉ cần anh không nói gì với tôi, im lặng cùng Tô Dư đi đến cuối đoạn đường cuối cùng này, sau đó trở về bên cạnh tôi thì chúng tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục cùng nhau đi tới cuối đời.