Chạm Đáy Thương Đau

Chương 18: Tàn bạo



Đến khoảng giữa trưa, Tống Tử Đằng mới rời giường, Nhật Tâm đứng bên cạnh bẽn lẽn khoát tay hắn bước vào phòng ăn. Vừa đi tới cửa, mùi hương cháo hành thơm nghi ngút đã thoang thoảng bay tới khuấy động khứu giác. Tim Tống Tử Đằng thắt lại trong giây lát, cái hương vị thân quen này, dù có nếm qua bao nhiêu mỹ vị, hắn cũng không thể nào quên được. Đó là mùi cháo hành quen thuộc hắn được người ấy tận tình đút cho khi còn bất tỉnh vào mười năm trước.

Nếu nói cháo nào chẳng có hương vị giống nhau, thì ở đây lại có trường hợp ngoại lệ. Mùi thơm của gạo nguyên cám hoà quyện cùng chút muối tinh, tiêu đen và hành thái nhỏ, chỉ lấy phần ngọn còn non xanh màu tươi mới, thứ hương vị thân quen mà xa lạ, hắn đã được nếm suốt khoảng thời gian vừa đau khổ, vừa hạnh phúc nhất ấy. Phải chăng, mùi vị nào cũng thế, khác nhau chỉ ở người đầu bếp mà thôi.

Nhưng mà, người nấu cháo và bón cho hắn ăn ngày ấy chẳng phải luôn là Lại Nhật Tâm hay sao?

Tống Tử Đằng lặng người tiến vào trong, Vân Hi đang đứng trước bàn bếp, quay lưng về phía hắn, mái tóc đen nhánh của y đã dài quá gáy, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng, nhìn y càng đặc biệt yếu ớt. Tống Tử Đằng như bị thôi miên, đôi chân cứ thế tiến lên phía trước. Ngay khi sắp chạm vào Vân Hi, lại thấy Lục Diệp ngang nhiên đứng trước mặt hắn ôm lấy Vân Hi.

"Bảo bối, tôi muốn ăn."

Trong phòng bếp lúc này chỉ có bốn người bọn họ, Lục Diệp càng được đà lấn tới. Về phần tại sao không có gia nhân trong phòng bếp, mà Vân Hi lại phải đích thân nấu nướng, thì bởi đây là trang viên của Tống lão gia, ngoại trừ vệ sĩ, chỉ còn vài người làm nhưng họ sớm đã bị Lục - muốn ăn đồ Lại Vân Hi làm - Diệp đuổi đi cả rồi.

Tống Tử Đằng đẩy Lục Diệp sang một bên, trực tiếp dùng tay không bắc nồi cháo còn nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút qua phòng ăn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Lục Diệp vì không chút phòng bị, lại bất ngờ bị đẩy mạnh nên bả vai va mạnh vào tủ, mặt hắn xám như tro tàn, không nói ra mà âm thầm chửi thề trong lòng "Tống thiếu gia con mẹ nó chứ Tống thiếu gia, Tống thiếu đánh thì đúng hơn".

Trên bàn ăn, Tống Tử Đằng lại bất ngờ chọn ngồi đối diện Vân Hi, hắn không nói câu nào, chỉ nhìn bát cháo không chớp mắt, nhưng lại như muốn qua đó mà nhìn thấu người đối diện. Nhật Tâm cũng như thường lệ ngay ngắn ngồi cạnh Vân Hi, len lén nhìn y bằng ánh mắt nịnh nọt xen lẫn sợ sệt. Lục Diệp lần này chậm một bước, giương mắt nhìn hai kẻ kỳ đà chiếm mất chỗ tốt, thở dài một tiếng ngồi xuống cạnh "Tống thiếu đánh", không quên nở nụ cười tỏ vẻ thân thiết, lại đánh mắt sang đắm đuối nhìn người đẹp.

Không khí bàn ăn bỗng chốc trở nên gượng gạo, mọi người không ai bảo ai mà đồng loạt im lặng, ba cặp mắt đổ dồn vào khiến Vân Hi có chút căng thẳng, cơ thể lại theo quán tính run lên. Qua ngần ấy năm bị điều giáo, mọi ánh mắt nhìn y chỉ đơn thuần là hận thù, là thèm khát, là muốn phá nát thân thể y.

Tống Tử Đằng bỗng lên tiếng phá vỡ cục diện gượng gạo.

"Vân Hi, nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời tôi. Có phải năm đó cháo là do cậu nấu..."

'Choang'

Câu hỏi còn chưa dứt, tiếng bát sứ rơi vỡ đã vang lên thanh thúy. Vào thời khắc quan trọng khi Tống Tử Đằng muốn xua đi sương mù trong lòng, muốn biết được có phải hay không người đã chăm sóc hắn năm ấy là Vân Hi; Lại Nhật Tâm thế nhưng lại làm rơi bát cháo trong tay xuống đất, mảnh sứ sắc nhọn đập vào nền nhà bắn lên ghim mạnh vào người Vân Hi, gần như toàn bộ chỗ cháo nóng hổi trong nồi cũng cùng lúc đổ ụp xuống cẳng chân cùng bắp đùi y, những nơi nguy hiểm và mềm yếu nhất. Làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ lên, không cần nghĩ cũng biết được chỉ qua một lát nữa sẽ phồng rộp.

Nhật Tâm hoảng hốt, không giấu được vẻ sợ hãi, luôn miệng hướng Vân Hi nói lời xin lỗi, luống cuống muốn lấy giấy ăn lau cho y, nhưng tay vừa chạm vào vết thương, lại bị y lạnh lùng đẩy ra.

"Cút xa tao ra. Đừng đụng vào người tao, mày làm tao thấy ghê tởm. Mỗi giây mỗi phút tao đều mong không phải nhìn thấy mày."

Vân Hi dường như bị cái gì đó chọc trúng chỗ đau đớn nhất trong lòng, hay là bị xé tan lớp vỏ ngoài mạnh mẽ vốn đã mỏng manh, vặn mở phần yếu đuối và ấm ức nhất, nên mỗi câu từ đều hàm chứa đầy sự xéo sắc và nỗi khinh ghét cùng cực. Không rõ sự ghét bỏ đó là với Nhật Tâm - người đã hại y đến nông nỗi này, hay là với chính bản thân y.

Nhật Tâm bị Vân Hi mắng thì đứng ngây người, cơ thể nhỏ bé run lên như con thỏ nhỏ sợ hãi.

Tống Tử Đằng giây trước còn điềm tĩnh, lúc này kích động hất đổ cả bàn ăn, mấy thứ đồ trên bàn toàn bộ văng hết lên người Vân Hi. Nhật Tâm ở phía đối diện cũng không tránh được bị dính đòn, nhưng hình như Tống Tử Đằng lại chẳng hề để ý đến cậu, hắn rất nhanh tiến về phía Vân Hi, không nói một lời dúi đầu cậu xuống sàn, túm thốc vào phần cẳng chân, nơi dính bỏng và đang ghim mảnh sứ nhiều nhất trên người cậu.

Vân Hi bị túm chân dốc ngược xuống, mặt và tóc đều bị dí sát xuống sàn nhà, nơi có nước cháo bị đổ và vô số mảnh vỡ sắc nhọn. Khuôn mặt thanh tú phút chốc bị chà sát đến bật máu, mấy mảnh vỡ sắc nhọn găm vào môi và mí mắt, đau đớn đến mức Vân Hi không chịu được phát ra tiếng rên đau đớn.

"Dừng tay, Tống Tử Đằng!"

Lục Diệp toan ngăn lại, liền bị Tống Tử Đằng rút súng chĩa thẳng vào đầu. Tống Tử Đằng không nói gì, nhưng ánh mắt thập phần tàn bạo. E rằng lúc này không chỉ Lục Diệp, mà bất cứ ai cũng không cách nào ngăn cản con thú hoang dại đã xổ lồng thoát ra trong hắn.

Lục Diệp có chút thất thần, từ lúc cha sinh mẹ đẻ, ngoài những người được đặc cách giao cho nhiệm vụ huấn luyện Lục Diệp, chưa một ai dám giơ dao, chĩa súng về phía hắn. Sự bất ngờ qua đi, nếu là bình thường, Lục Diệp sẽ ngay lập tức biến bại thành thắng, đánh gục kẻ không biết thân biết phận dám đe doạ tính mạng cháu trai của lão đại hắc băng. Nhưng hiện tại, đối thủ của Lục Diệp là Tống Tử Đằng, kẻ đã có tố chất còn được đào tạo chuyên nghiệp, chính là một sát thủ giết người không gớm tay từ trong máu. Lục Diệp dám chắc tám phần Tống Tử Đằng sẽ không nổ súng bắn chết mình, nhưng tàn phế thì có thể lắm. Hơn hết, trong tay Tống Tử Đằng còn có con tin là Lại Vân Hi, Lục Diệp biết chắc, chưa đánh thì bản thân đã nắm phần thua rồi. Chỉ đành nhượng bộ một bước, bảo toàn tính mạng cho Vân Hi.

"Cậu trước hết thả em ấy ra đã."

Tống Tử Đằng nghe xong, không những không buông tay, còn nắm mạnh hơn, tiếng xương chân Vân Hi bị bóp gãy vụn vang lên rợn người. Tống Tử Đằng sắc mặt không đổi nhìn thẳng vào mắt Lục Diệp chẳng hề dao động, ánh mắt như loài sư tử cao ngạo, thà cắn chết con mồi để đảm bảo nó chỉ thuộc về mình, cảnh cáo kẻ địch trước mắt không được động vào miếng thịt tươi của nó.

Cắn răng trong bất lực, Lục Diệp cảm thấy đau thay cho Vân Hi, nhưng hắn biết lúc này không còn cách nào khác ngoài rút lui, không còn con đường nào khác ngoài nhượng bộ. Còn chần chừ thêm giây phút nào, Tống Tử Đằng sẽ chẳng ngại ngần đập nát bên chân còn lại và thậm chí là hai tay của Vân Hi. Nhưng ít nhất, tạm buông tay ra lúc này, hắn có thể đảm bảo Tống Tử Đằng dù có hành hạ đến tàn phế cũng sẽ không bao giờ đẩy Vân Hi vào chỗ chết.

"Được rồi Tống thiếu gia, tôi thua cậu."

Lục Diệp giơ hai tay lên tỏ vẻ xin hàng, nhưng Tống Tử Đằng vẫn dí súng vào đầu hắn một lúc lâu. Cho đến khi căn phòng không còn một tiếng động, Vân Hi đã ngất lịm đi trong đau đớn, Tống Tử Đằng mới kéo y lê lết từ phòng ăn ra đến sân vườn. Trước khi bước lên xe, còn ném lại ánh nhìn đầy thách thức về phía Lục Diệp.