Thư ký Hà tìm được toạ độ chiếc xe thể thao của Tống Tử Đằng, tự hỏi có phải hay không lão đại của bọn họ lại đem người vào rừng hành xác. Trước đây, không ít lần tay chân của Bạch Xà - cũng là thuộc hạ của Tử Đằng giải quyết ân oán với kẻ thù trong khu rừng này. Máu tươi có lẽ cũng đã nhiễm đỏ phân nửa nơi đây. Mà thường thì Tử Đằng từ đầu đến cuối chẳng hề động tay, chỉ đứng một bên lẳng lặng hút thuốc, còn không hề ném lại dù chỉ là một ánh nhìn cho thứ đã từng là con người, đang dần dần biến thành một đống thịt bùi nhùi nát vụn không hơn không kém.
Dù gì, những cái xác xấu số đó sau khi bị phanh thây xong, không bị bọn thuộc hạ đem chôn xuống tầng tầng đất đá, thì cũng bị phân tán làm thức ăn cho bọn thú hoang đói mồi. Tất cả những thủ đoạn giết người tàn ác này, đều là Tử Đằng dạy cho bọn họ. Phải luôn luôn để kẻ thù bỏ mạng một cách đau đớn nhất, với sự sợ hãi tột cùng đến tận lúc chết.
Vì thế lần này, thư ký Hà có chút hoang mang, lão đại của hắn không để thuộc hạ hành động mà lại đích thân ra tay. Nhìn người con trai nằm bất tỉnh dưới đất, cơ thể trần trụi đầy thương tích, làn da trắng như sứ càng khiến những dấu vết tình dục thêm nổi bật, toát ra vẻ mị hoặc câu nhân. Thư ký Hà thở dài thương xót.
Còn trẻ như vậy, không biết đắc tội gì với lão đại. Xinh đẹp thế này, bỏ mạng thật đáng tiếc.
Song, mệnh lệnh của lão đại là tuyệt đối. Thư ký Hà dựa theo trí nhớ mà làm. Hắn rút ra con dao sắc lẹm giắt ở thắt lưng, nắm lấy cằm Vân Hi, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng còn vương chút tinh dịch trắng đục, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lưỡi dao trên tay lướt ngang cổ Vân Hi, chuẩn bị cắt xuống đường ngọt lịm.
Thôi thì, nể tình cậu đẹp như vậy, tôi sẽ để cậu chết thoải mái một chút. Kết liễu cậu trước rồi mới chặt cái cơ thể hoàn mỹ này ra thành nhiều mảnh.
"Dừng." Tống Tử Đằng lên tiếng.
Thư ký Hà biết mình làm sai luật, hơi chột dạ, có lẽ thật sự phải chặt xác khi con mồi còn đang sống rồi.
Khi hắn nâng chân Vân Hi lên, chuẩn bị cắt vào phần đùi non đầy dấu hôn ngân, Tống Tử Đằng lại lạnh lùng nói.
"Tôi có bảo cậu chặt xác cậu ta à?"
"Xin lỗi Tống lão đại."
Thư ký Hà bối rối, thật sự không biết làm sao. Kết liễu trước cũng không được, chặt xác trước cũng không xong. Lão đại hôm nay là đang muốn mình làm gì. Đừng nói còn định hành hạ cậu ta thêm nữa nha. Người đã tàn tạ đến mức này rồi.
Trong lúc còn đang mông lung suy nghĩ, Tống Tử Đằng cắt ngang.
"Đeo găng tay vào. Trói cậu ta lên ghế sau."
Thư ký Hà nhanh tay làm theo, hắn thuần thục trói Vân Hi lại, xong xuôi lại trói thêm lần nữa vào ghế sau, thầm nghĩ y đã bất tỉnh rồi, không trói cũng không chạy được.
Đến lúc thư ký Hà buộc đến nút thắt cuối cùng, Tống Tử Đằng mới lên tiếng.
"Sai. Cởi ra làm lại. Trói ngược người cậu ta, úp mặt vào lưng ghế, đầu chúc xuống, mông và hai chân để lộ ra ngoài, cho người đi đường thấy rõ con thỏ bên trong hậu huyệt."
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy túa xuống thái dương thư ký Hà, vừa phải ghi nhớ lời lão đại nói, vừa phải tưởng tượng và tự ngẫm xem nên trói thế nào cho đúng. Thật đúng là oái oăm.
Tống Tử Đằng dựa vào mui xe, rít một hơi thuốc lá, cười nhạt. Lúc nãy, thư ký Hà vừa nhìn thấy Vân Hi đã nuốt nước bọt. Với kẻ thân cận như thư ký Hà, bắt cậu ta chịu khổ một chút thế này đúng là còn quá nhẹ nhàng. Dám đối với thứ tiện nhân bị hắn chà đạp nổi lên ham muốn nhục dục, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua. Hôm nay, Tử Đằng chính là muốn tất cả bọn đàn ông nhìn thấy cơ thể Vân Hi bị hắn chơi đến nát, để bọn chúng ngắm đến phát thèm mà không ăn được.
"Thưa lão đại, đã xong."
Tử Đằng gật đầu, hướng thư ký Hà phân phó.
"Xử lý cái xe kia đi. Bọn cớm tìm ra dấu vết, cậu ăn đủ."
"Dạ đã rõ thưa lão đại."
Thư ký Hà cúi gập chín mươi độ, nhìn theo chiếc mui trần Royce Down mới tinh dần khuất bóng, có chút bùi ngùi. Hướng đó là đường cao tốc, chỉ riêng chiếc xe bạc tỷ đã thu hút bao nhiêu cặp mắt, thêm mỹ nhân cả người không một mảnh vải bị trói ở ghế sau, cả cái đất nước này sẽ nhìn vào mất, còn sợ gì dăm ba tên cảnh sát nữa. Bảo hắn xử lý cái đống sắt vụn đã từng là xe thể thao kia, chẳng qua là để cắt đuôi. Thư ký Hà dám chắc đến chín mươi phần trăm, Tống lão đại có hứng thú đặc biệt với "kẻ thù" kia rồi.
Thư ký Hà không phải người mới, nhưng là lần đầu tiên thấy Tống lão đại giữ người đẹp như vậy ở bên cạnh. Hắn đã từng gặp Nhật Tâm - người yêu của Tống Tử Đằng và đã nghe tin đồn về người anh trai ác độc của cậu ta - Lại Vân Hi - người bị lão đại nhốt lại trong căn biệt thự, hành hạ tra tấn mỗi ngày, nhưng lại chưa từng được gặp.
Nhưng hôm nay thư ký Hà chắc chắn một điều, người bị Tống lão đại tra tấn, lăng nhục, chà đạp, giày xéo dưới chân, nhưng nhất định không giải thoát cho cậu ta bằng cái chết "đau đớn và tàn độc nhất" chỉ có thể là người con trai đó, chính là Lại Vân Hi.
------------------------------
Những ánh đèn pha buổi tối rực sáng, chiếu rọi từng khung đường cao tốc. Gã đàn ông nhanh chóng nhắm được chiếc xe mui trần đắt tiền phía trước, gã dám chắc mình không nhìn nhầm, ở ghế sau chiếc Royce Down đó, trói chặt một mỹ nhân trần trụi. Gã tăng tốc lên nhanh hơn, muốn nhìn rõ khuôn mặt người bị trói nhưng không được, chỉ có thể thấy nửa thân dưới thiếu niên trải đầy dấu hôn ngân cùng với vết roi quật và dây thừng. Đáng sợ hơn, hậu huyệt đáng thương ở giữa hai chân cậu ta bị nhồi đầy bởi một con thỏ trắng muốt, đang quẫy đạp không ngừng, cứ chui ra thụt vào bên trong, bị lỗ nhỏ vô thức hút chặt.
Cảnh tượng này quá mức kích thích rồi, gã liếm môi, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại. Đúng lúc bật camera lên lại có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Gã nhìn về phía trước, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang giữ vô lăng bằng một tay. Tay còn lại của hắn cầm khẩu Pistol hướng về phía gã. Gã đàn ông đơ ra, chưa kịp suy nghĩ đã bị lãnh một phát súng giữa trán. Tay lái gã lạc hướng, lao ra khỏi hàng rào phân cách, cả người và xe rơi xuống vực.
Tống Tử Đằng nhếch môi cười nhạt.
"Mười hai."
Mười hai gã đàn ông chết vì cậu rồi đấy. Vân Hi, cậu đúng là kẻ sát nhân không cần vũ khí.
Khi Tống Tử Đằng trở về biệt thự, trăng đã lên cao. Hắn cố tình lái chậm thu hút ánh nhìn của những kẻ dương vật to não bộ nhỏ. Một kẻ nối tiếp một kẻ, lao đầu xuống vực, xác cháy thành tro.
Ngu ngốc. Một lũ tinh trùng thượng não bị dáng vẻ đoạ thiên sứ của cậu ta lừa gạt.
Thư ký Hà đi sau, còn kiêm thêm nhiệm vụ đón Nhật Tâm trở về, nhưng lái với tốc độ chết người nên cũng đến biệt thự cùng lúc. Không hiểu sao hắn có dự cảm không lành. Đến lúc Tống Tử Đằng phân phó hắn đưa Vân Hi vào căn phòng cuối cùng, thư ký Hà biết mình đã đúng. Đưa tay trước mũi, cảm nhận hơi thở suy yếu của Vân Hi, hắn định lên tiếng, nhưng Nhật Tâm đã kéo lấy vạt áo Tống Tử Đằng, vô cùng gấp gáp.
[Anh, mau đưa anh trai em vào bệnh viện, anh ấy không ổn rồi!]
Tống Tử Đằng quay lại xe, chạm vào cơ thể lạnh buốt của Vân Hi. Trong một khoảnh khắc, tim hắn dường như thắt lại.