Chạm Đáy Thương Đau

Chương 23: Lồng kính



Hừng đông, Tống Tử Đằng mới thỏa mãn rút hung khí của mình ra, Vân Hi khi đó đã đau đến ngất lịm. Vừa mới xuất viện đã bị ép buộc suốt nửa ngày, tình trạng Vân Hi hiện tại còn thảm hơn hai tháng trước. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, khóe mắt hồng hồng ẩm ướt; cổ, ngực, bụng, đùi non, cánh mông và cả hai chân đọng lại hàng loạt vết cắn rớm máu; hậu huyệt nhỏ hẹp bị tách mở, theo từng nhịp thở yếu ớt rung động, ép ra tinh dịch hòa lẫn với máu chảy dọc xuống đùi, thảm không nỡ nhìn.

Tống Tử Đằng không hiểu tại sao trong lòng có chút xót xa, đồng thời lại có chút hưng phấn và thỏa mãn.

Hắn phân phó thuộc hạ đem Vân Hi xuống tầng hầm, dưới đó có một căn phòng khóa kín, nơi hắn lưu giữ di ảnh cha mẹ và những thứ còn sót lại của gia đình. Phất tay lệnh thuộc hạ nhốt Vân Hi vào bể kính cao hai mét, treo y lên bằng dây gai. Sợi dây thép gai trói buộc cánh tay đủ dài để y có thể đặt chân xuống dưới đáy bể, nhưng tàn nhẫn thay, dưới đáy lồng kính đã đặt sẵn một bàn chông nhọn hoắt. Chỉ cần Vân Hi sa chân xuống, thứ đó sẽ ghim thẳng vào lòng bàn chân mềm yếu. Nếu muốn tránh, tay lại phải bám chặt vào sợi thép quấn đầy gai nhọn để nâng người lên. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù Vân Hi có làm gì, cũng không tránh được tự làm tổn thương cơ thể của chính mình.

Tống Tử Đằng ngồi trên ghế da, cao cao tại thượng nhìn toàn bộ quá trình chuẩn bị. Lúc thuộc hạ đổ nước muối lòng kính vào để sát trùng vết thương tránh cho chúng bị lở loét, Tử Đằng thấy lòng mình cũng như bị muối xát vào, đau nhói từng cơn. Nhưng sự cảm thương đó rất nhanh bị gạt đi, hắn dằn lòng không được để bản thân bị lừa gạt bởi sự yếu ớt và đáng thương của Vân Hi. Y xứng đáng mà, phải không?

Tử Đằng nhìn di ảnh cha mẹ treo trên tường, đôi mắt đen loé lên vẻ tàn nhẫn.

Cha, mẹ, hai người nhìn rõ tôi hành hạ kẻ thù của chúng ta như thế nào rồi chứ? Tôi sẽ không để y chết, mà sẽ khiến y phải ước được chết đi còn hơn.

Tiếp đó lại tàn nhẫn nhìn xoáy vào Vân Hi đang xụi lơ trong lồng kính, mực nước tràn vào thoáng chốc đã cao đến cổ y, Vân Hi bị áp lực nước làm cho khó thở, vô thức quẫy đạp, chân va vào bàn chông phía dưới, xước xát đến toé máu. Tống Tử Đằng nhíu mày, phất tay lệnh thuộc hạ ngừng đổ nước muối vào, đẩy lui tất cả ra ngoài. Hắn lạnh lùng ngắt điện, quay lưng đóng cửa phòng, nhốt Vân Hi một mình trong phòng giam giữa bóng đêm tăm tối.

Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, gần đây hắn thôn tính được mảnh đất ngàn vàng ở thành phố H, nơi đó lúc trước là một nhà máy rộng hàng ngàn mét. Tử Đằng quyết định cải tạo lại thành khu đô thị mới, lấy tên Paradise. Đây sẽ là nơi cư ngụ tuyệt vời cho những kẻ có tiền. Vừa mới nghe tin, hàng loạt chủ thầu đã liên hệ đến công ty với mong muốn được đầu tư xây dựng. Tử Đằng vẫn chưa quyết định, hắn muốn nhìn người thật kỹ. Người được lựa chọn hợp tác với hắn phải là kẻ thông minh và thức thời, những kẻ giảo hoạt lươn lẹo chỉ muốn hưởng cái lợi trước mắt ngay lập tức bị gạt ra khỏi vòng tuyển chọn, những kẻ quá ngây thơ và cả tin cũng không phải là đối tác hoàn hảo. Bởi lần này Tử Đằng đầu tư kinh doanh một phần cũng nhằm che mắt kế hoạch rửa tiền. Hắn muốn biến khu đô thị mới này thành một thành phố thu nhỏ đầy đủ tiện nghi, trong đó quán bar và vũ trường là không thể thiếu, đó là mặt hàng kinh doanh để rửa tiền nhanh chóng, nhưng cũng tiềm ẩn nguy hiểm bậc nhất.

Mở cửa chính, tài xế và xe riêng đã đợi sẵn ở ngoài. Hiện tại Tử Đằng muốn đến công ty xử lý công vụ. Thư ký Hà và cấp dưới đã thay hắn làm nhiều việc tồn đọng, nhưng phi vụ lần này, Tống Tử Đằng sẽ tự mình ra tay. Hắn cần phải làm gì đó để giết thời gian, thôi nhìn về Vân Hi và gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang như tơ vò.

Nhật Tâm ngồi trên chiếc giường đặt sát cửa sổ, thoáng thấy chiếc Bugatti Centodieci chở Tử Đằng dần dần khuất bóng, liền chạy ra khỏi phòng. Quản gia hiểu ý, đưa cho Nhật Tâm một quyển sổ cùng với một cây bút máy. Đây là phương thức giao tiếp của gia nhân cùng với cậu chủ nhỏ tật nguyền này.

Nhật Tâm nắn nót viết lên giấy. [Dạo này không thấy Tử Đằng đến tìm tôi? Anh ấy đi đâu vậy? Chú có biết không?]

"Tống thiếu gia gần đây bận bịu công việc ở công ty nên thường tới đêm mới về, cũng thường xuyên dùng bữa ở ngoài, cậu chủ chớ lo lắng."

Lão quản gia nói lái đi, ông không muốn đứa trẻ ngây thơ lại lương thiện này phải buồn lòng. Thật ra Tống thiếu gia hai tháng nay thường xuyên đến bệnh viện nơi Vân Hi trị bệnh, mặc dù chỉ đứng ở ngoài cổng; nếu không cũng tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày. Vân Hi vừa xuất viện đã bị Tống thiếu gia cường bạo lôi về. Giờ còn tra tấn y trong căn phòng thờ cha mẹ thiêng liêng, lão quản gia thấy mà vừa sợ vừa lo, nhưng cũng bất lực không dám nói gì.

Nhật Tâm thấy sắc mặt lão già xây xẩm tái mét cả đi, cũng không hỏi gì thêm nữa. Hướng lão nở một nụ cười đơn thuần đầy cảm kích.

[Được rồi, cảm ơn chú.]

Sau khi lão quản gia ái ngại rời đi, môi Nhật Tâm nứt ra một nụ cười vô cùng khó coi. Kỳ thực Tống Tử Đằng gần đây vì sao không để tâm đến cậu, cậu biết rõ hơn ai hết. Tử Đằng còn đang đấu tranh dữ dội trong thâm tâm, vừa nghĩ ra trăm phương ngàn kế dày vò Vân Hi, lại vừa lo y không chịu đựng nổi, làm sao còn có thời gian bận tâm đến những thứ khác. Giờ Nhật Tâm có mất tích mấy ngày, e rằng không ai báo, Tử Đằng còn chẳng nhận ra.

Nhật Tâm mở cửa sổ, gọi Đát Đát đang chơi trong sân vườn vào phòng. Chú cún nhỏ đã quen hơi người, đôi chân ngắn ngủn lon ton nhảy lên bệ cửa, muốn đáp vào vòng tay của Nhật Tâm, cậu ta lại cố ý né sang một bên, báo hại Đát Đát trượt ngã lăn tròn trên mặt đất, phát ra tiếng rên ư ử.

Nhật Tâm ngó ngang liếc dọc, đảm bảo không có ai nhìn thấy mới đóng hết các cửa lại, nhốt Đát Đát trong phòng, dùng chân đá nó lăn mấy vòng trên sàn nhà, tiếp đó lại tàn nhẫn dẫm đạp lên đầu nó. Đát Đát đôi mắt long lanh rỉ ra mấy giọt nước. Nhật Tâm từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt cười gằn.

Đồ giả dối bẩn thỉu, mày y như người đó vậy.

Đánh đến khi đã đủ thoả mãn, lại cúi xuống vỗ đầu Đát Đát, vuốt ve xoa dịu đến khi chú cún nhỏ tươi tỉnh trở lại, Nhật Tâm mới lấy từ trong túi quần ra một gói bả chó. Nhật Tâm ở trong biệt thự suốt, làm sao mà có thứ này, tất nhiên là vì cậu ta có đồng bọn bên ngoài, không ai biết điều đó, kể cả Tống Tử Đằng.

Tống Tử Đằng trên thương trường và trong giới hắc đạo thông minh và bản lĩnh bao nhiêu, bị thống hận và si mê cùng lúc dày vò cũng trở nên ngu ngốc mà thôi. Xưa kia bao nhiêu vị vua vì tình mà nước mất, bao nhiêu vị tướng vì nghĩa mà nhà tan, thì nay cũng không có ngoại lệ cho lão đại hắc bang.

Trộn bả chó vào trong món ăn ưa thích của Đát Đát xong, Nhật Tâm đẩy chiếc bát nhựa màu đỏ tươi như máu về phía cún con, cất giọng nói ngọt ngào đầu tiên trong suốt năm năm trời.

"Đát Đát, ăn những bữa cuối cùng của mày đi đồ chó chết vô dụng.

Anh cũng vậy, Vân Hi, hãy cố mà tận hưởng những tháng ngày bình yên cuối cùng, giông bão sắp đến rồi."

Bugatti Centodieci