Chạm Đáy Thương Đau

Chương 26: Trả lại cho em



Lúc Vân Hi tỉnh lại, phát hiện hai tay mình đã bị còng vào đầu giường, vết thương ở cổ tay và chân đã được xức thuốc và băng bó lại, trên người cũng được đắp một tấm chăn mỏng. Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm ở trong ngôi nhà này cơ thể y được che đậy dù chẳng phải bằng một bộ quần áo tử tế, Vân Hi không hiểu Tử Đằng làm vậy là có ý gì. Muốn y nhanh khỏe lại để bắt đầu một màn tra tấn tàn bạo khác ư? Hay cho chút kẹo ngọt ngào để rồi khi y nuốt vào mới biết đó hóa ra là đường trộn thủy tinh?

Vân Hi mệt mỏi quá, sự cuồng nộ và ham muốn của Tử Đằng hôm qua đã rút đi một nửa sinh mệnh của y, cùng với lời tỏ tình trong cơn say đó, lời thổ lộ dành cho một người khác... như ngàn mũi dao đâm vào tim Vân Hi. Vân Hi nói với Tử Đằng rằng chuyện y từng yêu hắn chỉ còn là quá khứ. Nhưng sự thực không phải như vậy, ai có thể dễ dàng dứt khỏi mối tình đã dung hòa vào con tim suốt hai mươi năm.

Hôm nay, bạn bị cha mẹ đánh mắng tàn độc hơn cả người dưng, những lời nói như dao cứa vào tim đau đớn lắm, nhưng bạn tuyệt nhiên vẫn là con của cha mẹ, và tình cảm của bạn đối với họ cũng như công ơn của họ đối với bạn không phải ngày một ngày hai.

Hôm nay, người bạn thân duy nhất phản bội bạn, người ấy không tin tưởng bạn, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bạn, nhưng bạn vẫn cố gắng giải thích và hàn gắn, dù rằng cổ họng đã nghẹn lại và con tim như bị bóp nghẹt, nhưng bạn không muốn đánh mất tình bạn này.

Hôm nay, người mà bạn đơn phương yêu mến thẳng thừng từ chối bạn, dạ dày bạn cuộn lên từng cơn như bị giày xéo, bạn nhìn theo bóng lưng người đó, tự nhủ vậy là hết rồi, nhưng có lẽ cả chục năm nữa, bạn vẫn không thể quên đi mối tình đầu đớn đau và nghiệt ngã.

Tình cảm Vân Hi dành cho Tử Đằng là sự dung hợp giữa tình thân, tình bạn và cả tình yêu, nó khiến y day dứt đến tận xương tủy, quằn quại sâu tận tâm can. Những mối tình càng đậm sâu, khi muốn thoát ra lại càng đau đớn. Giờ đây muốn dứt bỏ thứ tình cảm trái ngang này đi, chẳng khác nào nhổ tận gốc một cây cổ thụ đã bén rễ sâu dưới lòng đất. Có lẽ chỉ phong ba bão táp mới đánh bật được gốc rễ của nó, dập gãy thân xác héo úa và tàn phá nó đến khi chỉ còn là một cái xác khô cằn cỗi.

Vân Hi nhắm nghiền mắt, không phát hiện ra từ lúc nào trong phòng có một bóng người vừa rời đi. Tiếng rên rỉ vừa xa lạ vừa quen thuộc dưới gầm giường thu hút sự chú ý của y. Vân Hi cúi đầu nhìn xuống gầm giường, lờ mờ thấy Đát Đát đang nằm cuộn tròn lại như một cục bông nhỏ run rẩy.

"Đát Đát?"

Con cún nhỏ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền chạy ra, đi được hai bước lại liêu xiêu ngã một lần, đôi mắt đen như hạt nhãn long lanh ngấn lệ, đầu lưỡi đỏ ram ráp thè ra hít từng hơi phì phò như bễ lò rèn, bọt mép sùi ra vẩn đục và máu tươi chảy từ miệng nó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà.

Nhìn biểu hiện của Đát Đát lúc này, chín mươi phần trăm là bị đánh bả. Vân Hi biết, bởi lão hàng xóm khi xưa ở gần nhà y từng bị đánh bả trộm mất ba con chó. Hơi thở Vân Hi trở nên nặng nề, y bắt đầu hoảng loạn như thể chính mình mới là nạn nhân của chất độc kinh khủng kia, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, y phải cứu Đát Đát, có lẽ vẫn còn kịp. Nhưng hai tay Vân Hi bị còng lại không thể làm gì được, y chỉ có thể cầu cứu trong vô vọng.

"Quản gia, lão quản gia, ông ở đâu, mau cứu Đát Đát."

Bên ngoài có tiếng bước chân lộp cộp, nhưng tuyệt nhiên không có ai bước vào. Vân Hi không bỏ cuộc, y tiếp tục gọi cho đến khi cổ họng khản đặc. Nửa ngày trôi qua, Vân Hi đi từ phẫn nộ tới tuyệt vọng, y cầu cứu tất cả những người mình biết trong căn biệt thự rộng lớn và lạnh lẽo như tuyết đông này, nhưng không ai đáp lại y cả.

Không ai giúp y.

Không ai tới cứu Đát Đát.

Không một ai...

-------------

Buổi tối, Tử Đằng trở về, cảm nhận được một luồng không khí u ám bao trùm căn biệt thự. Hắn nhíu mày, đi một mạch về phía căn phòng ở góc hành lang nơi giam giữ Vân Hi, mở cửa ra, tình cảnh trước mắt thê thảm đến mức khiến hắn đứng hình.

Sàn nhà bị nhuộm một mảng đỏ rực, Vân Hi ngồi giữa vũng máu, đầu cúi gằm, một tay của y vẫn bị còng chặt ở trên đầu giường, tay còn lại không biết dùng cách nào giằng được ra khỏi còng, máu thịt nơi cổ tay lẫn lộn như vừa nhúng trong một thùng sơn đỏ thẫm, có lẽ y đã không màng đau đớn giật cố tay ra khỏi chiếc còng lạnh lẽo và vô tình. Nhìn thật kỹ, mới phát hiện ra Vân Hi đang ôm một thứ gì đó xù xì trong lòng. Tử Đằng bước đến gần hơn, nâng cằm Vân Hi lên, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy và ánh mắt đờ đẫn không hề có tiêu cự, vành mắt ửng đỏ còn lưu lại những giọt lệ đã cạn khô. Đôi môi bị cắn đến nát bấy của Vân Hi khẽ mở, y nói rất nhỏ, âm thanh như động vật bị thương khiến lòng Tử Đằng đau đớn, hắn ghé sát tai vào mới có thể nghe thấy.

"Cứu với..."

Tim Tử Đằng thắt lại, hắn chưa bao giờ thấy Vân Hi yếu đuối và mong manh như lúc này. Kể cả khi bị hắn tra tấn bằng những phương thức cực đoan nhất, Vân Hi dù nức nở xin tha cũng chưa từng mở miệng cầu cứu. Hắn gỡ tay Vân Hi ra, phát hiện xác con cún xù xì đã lạnh ngắt và đông cứng như một khối băng. Bỗng nhiên Vân Hi gạt tay hắn ra, ánh mắt đờ đẫn đan xen phẫn uất và bi thương, nước mắt y chảy xuống như mưa.

"Không được động vào... Cút đi..."

Tử Đằng cắn môi, vẫn quyết liệt giật lấy cái xác trong tay Vân Hi, ném ra ngoài cửa để y không với tới được. Sau đó dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của y, ép y phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Vân Hi. Nó chết rồi, Đát Đát chết rồi, nhìn tôi này, bình tĩnh lại."

"Không... không... trả nó lại cho tôi."

Vân Hi lắc đầu, gạt tay Tử Đằng ra, muốn lết ra cửa nhưng bị còng tay giữ lại, chà xát đến bật máu.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Tử Đằng bắt đầu mất bình tĩnh, hắn ôm chặt eo Vân Hi kéo y lên giường, trong lời nói hàm chứa sự bất lực đan xen với phẫn nộ, và cả... tự lừa mình dối người.

"Tỉnh táo lại đi, tôi nói nó chết rồi. Nó sống cũng đã mười năm. Cậu nghĩ có bao nhiêu con chó sống được chừng ấy năm? Nó quá già rồi."

"Không phải..." Cổ họng Vân Hi nghẹn lại. Đát Đát không đơn giản chỉ là một con vật y nuôi vì niềm vui nhất thời, nó là người bạn duy nhất ở bên cạnh y khi bị hai người mình tin tưởng nhất phản bội, là thứ có sinh mạng duy nhất yêu thương và cần đến y. Đát Đát chết rồi, Nhật Tâm vô tư và ngây thơ khi xưa cũng chết, Tử Đằng dịu dàng và quan tâm khi xưa cũng chết. Tất cả hồi ức mà y trân trọng và nâng niu đều chết cả rồi. Đát Đát không phải tự nhiên mà chết, nó bị người ta bức hại. Con cún tôi yêu thương không nỡ mắng mỏ bị người ta giết, hồi ức tôi gìn giữ không nỡ quên đi bị người ta tàn nhẫn chà đạp đến mức muốn giữ lại một mảnh hư vô cũng chẳng còn.

"Trả lại cho tôi... Đồ khốn nạn..."

Mắt Tử Đằng vằn đỏ, hắn khó khăn lắm mới áp chế được tính tình nóng nảy ăn sâu trong máu, muốn đối xử tốt với y một chút, y liền không coi hắn ra gì.

Vân Hi, đến tột cùng tôi vẫn chỉ là kẻ tàn nhẫn máu lạnh trong mắt cậu thôi phải không? Tình cảm cậu dành cho tôi đến tột cùng vẫn chẳng bằng một con chó? Tử Đằng cười gằn, trong ánh mắt nhuốm đầy bi thương và giận dữ.

"Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là khốn nạn."