Chạm Đáy Thương Đau

Chương 3: Chết lặng



Vết thương trên đầu Nhật Tâm chỉ xây xát nhẹ, nhưng khiến Tống Tử Đằng đau lòng khôn nguôi.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, xem chương trình mà Nhật Tâm yêu thích. Hắn ôm cậu trong lòng, cẩn thận tựa cằm lên mái tóc mềm mượt của cậu, hít vào mùi dầu gội thơm dịu nhẹ, rồi thoả mãn cọ cọ vài cái.

Lại Nhật Tâm quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng, đôi mắt to tròn tựa thỏ non, hàng mi dài chớp động. Tống Tử Đằng nhìn phần xương quai xanh mập mờ hé lộ sau cổ áo không được đóng kín kia, đôi mắt ngày càng sâu thẳm.

Có lẽ cách hắn nhìn Nhật Tâm có hơi suồng sã, đôi mắt to tròn kia ánh lên chút lo lắng cùng sợ sệt. Tống Tử Đằng giật mình tỉnh táo lại, hắn cố bày ra một nụ cười dịu dàng nhất, xoa đầu cậu nhè nhẹ. Sau đó bế người trong lòng lên giường, hôn nhẹ vào trán cậu một cái.

"Bảo bối, ngủ sớm một chút cho mau khoẻ."

Lại Nhật Tâm híp mắt lại, đặt lên má hắn một nụ hôn, sau đó trùm chăn che kín mặt.

Phải rồi, Lại Nhật Tâm chính là ánh mặt trời soi rọi tâm hồn nhuốm đầy những thù hận của hắn. Cậu trong sáng như vậy, thuần khiết như vậy, làm sao hắn đành lòng vấy bẩn. 

Chỉ có thứ tiện nhân kia...

***

Lại Vân Hi nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, trên đầu phủ kín băng gạc, đến bây giờ vẫn còn có cảm giác nhức nhối tê dại.

Nhìn thấy bóng đen nho nhỏ ở khe cửa, Lại Vân Hi thở dài một tiếng. Y ngoắc ngoắc tay, Đát Đát đứng trước cửa lập tức vẫy đuôi chạy vào, cái lưỡi nho nhỏ đỏ tươi liếm liếm lên vết thương trên tay y. Vân Hi khẽ nhắm mắt lại, môi nâng lên tạo thành một nụ cười hiếm hoi.

Đát Đát là con cún được Vân Hi mang về bốn năm trước, đến lúc chuyển lên thành phố cũng mang theo cùng. Lúc được nhặt về, khắp người Đát Đát đều trơ trụi, lông ở trên người vì bị ghẻ mà rụng thành từng mảng. Nhà trọ lại không cho nuôi chó, Vân Hi cố giấu diếm chữa lành bệnh cho nó xong, cũng là lúc chủ nhà phát hiện ra. Vậy là hai người một chó cứ vậy bị đuổi ra ngoài. Đát Đát thuộc giống chó mini, cho đến bây giờ cũng không lớn hơn bao nhiêu, vẫn cứ nho nhỏ đáng yêu như vậy.

Lại Vân Hi bất giác liên tưởng tới Nhật Tâm và Tống Tử Đằng. Đúng thế, cứ nho nhỏ đáng yêu như trước đây thì tốt rồi... tại sao lại thay đổi nhiều như thế?

Y vẫn còn nhớ ngày Tống Tử Đằng bắt y tới căn biệt thự này, còn đem theo Đát Đát, nói rằng nếu y dám tự sát, hay dám bỏ trốn, hắn ngay lập tức giết chết nó. Nghĩ lại có chút buồn cười, Tống Tử Đằng không lấy ai làm con tin, lại lấy con chó để đe doạ y. Cũng phải, xung quanh Lại Vân Hi, ngoài Nhật Tâm ra thì cũng chẳng còn ai. Và y cũng quả thật vì người bạn nhỏ này mà không dám tự sát, cũng chẳng dám bỏ trốn, cứ sống lay lắt như vậy cho tới bây giờ, giống một cái xác không hồn, mà nếu có, cũng chỉ là kẻ tàn độc chẳng biết đau đớn trong mắt Tống Tử Đằng.

Y chịu đựng tất cả, sự nhu nhược này rốt cuộc bắt nguồn từ thứ tình yêu hèn mọn, từ đầu đã chú định không bao giờ được đáp lại...

Cửa phòng khép hờ bỗng nhiên bật mở. Lại Vân Hi giật mình nhìn tới thân ảnh cao lớn vừa bước vào phòng. Là một tên vệ sĩ của Tống Tử Đằng.

Người Vân Hi không tự chủ được run lên. Mặt y trắng bệch, thân thể lùi lại từng chút, đến khi va người vào thành giường đau điếng, không đủ sức để đứng dậy, mới đành miễn cưỡng cuộn mình lại ở đó. Tầm mắt y cao vừa tới phần to lớn đã bắt đầu nhô lên giữa hai chân tên vệ sĩ. 

Vân Hi mơ hồ nhận ra ý đồ của gã. Y lẹ tay với lấy chiếc đèn bàn, cầm thật chắc, ngăn không cho cơ thể run rẩy. Y cố gắng tự động viên bản thân.

Vân Hi, mày bây giờ không có bị trói, mày từng đi đòi nợ thuê cơ mà. Sợ cái gì chứ?

Sau đó y cố gắng hạ giọng xuống thấp nhất có thể.

"Mau cút ra ngoài, đừng để tao phải động thủ."

Tên vệ sĩ khép cửa lại, khẽ liếm môi, giọng điệu bỡn cợt.

"Người đẹp, em còn ngại cái gì. Để anh đây yêu thương em một chút, chạm vào đây một chút, vào kia một chút, sau đó cho cái miệng dâm đãng của em ăn no."

Lại Vân Hi rùng mình nhìn bàn tay mô phỏng động tác sờ soạng và đâm chọc, cắn môi nhịn xuống cảm giác ghê tởm đang cuồn cuộn dâng lên. Mắt y vẫn nhìn chằm chằm từng động tác của gã, không hề lơi lỏng. Trong một trận chiến, lúc nào cũng phải thật bình tĩnh, không được sợ hãi, không được coi thường đối thủ, cũng không được buông bỏ phòng bị.

Lúc tên vệ sĩ nhào vào người y cũng là lúc chiếc đèn bàn đập xuống đầu gã "choang" một tiếng vỡ tan tành.

"Con mẹ mày dám đánh ông, thứ đàng điếm, mày tưởng mày cao giá lắm chắc, cũng chỉ là thứ nghìn người thao vạn người cưỡi mà thôi."

Tên vệ sĩ dường như phát điên lao vào tặng Lại Vân Hi mấy cái tát, cho đến khi y gục xuống, khắp khuôn mặt đều là máu mới chịu dừng lại. Vân Hi lúc này mới nhận ra sức mạnh của bản thân so với kẻ này đúng thực là một trời một vực. Y đâu còn mạnh mẽ như cái hồi còn làm cho Đại Bàng Hội nữa.

Suốt mấy năm trời bị tra tấn hành hạ, hôm nay mới ngoại lệ được ăn uống đàng hoàng như một con người, thì kết cục lại nôn ra cả máu, dạ dày lúc này trống rỗng chẳng còn lại gì. Sức lực của y bây giờ có lẽ đến trói gà còn không chặt.

Tên vệ sĩ thuận thế xé rách quần áo mỏng manh trên người y. Như con dã thú động dục, gã không ngừng chà sát bàn tay thô ráp lên da thịt trắng muốt.

Bộp bộp.

Một tiếng động vang lên giữa đêm khuya thanh tĩnh khiến tên vệ sĩ dừng lại động tác. Cả người gã bỗng nhiên đổ đầy mồ hôi. Khi quay đầu nhìn thấy người đứng trước cửa là ai, sống lưng gã đột nhiên lạnh buốt như bị ai đổ nước đá vào.

"Thiếu... thiếu gia..." Tên vệ sĩ sợ sệt cúi đầu, vội vội vàng vàng chỉnh đốn lại quần áo. Thân hình to lớn như bị điện giật mà khụy gối quỳ xuống trước mặt người kia.

Lại Vân Hi ngẩng đầu, y chờ đợi một sự cứu rỗi, nhưng khi nhìn rõ được người đứng ở cửa, y mới nhận ra Tống Tử Đằng đang vỗ tay. Khoé môi hắn cong lên, như trào phúng, như mỉa mai.

"Nói hay lắm. Thứ đàng điếm nghìn người thao vạn người cưỡi nhỉ. Nhưng mà... không có mệnh lệnh của tôi, ai cho cậu vào đây?"

Tên vệ sĩ sợ xanh mặt, liên tục dập đầu.

"Thiếu gia... xin lỗi thiếu gia. Tôi sai rồi... là tôi không đúng, tôi không nên làm vậy." 

Thấy như vậy còn chưa đủ, gã lấy tay tự tát vào mặt mình mấy cái, tư thái hèn mọn không chịu nổi. Lại Vân Hi co người lại, hy vọng như bùng cháy lên. Y thầm mong Tống Tử Đằng sẽ đuổi gã ra ngoài rồi buông tha cho mình. Ngày mai ra sao cũng được, hôm nay thân thể y quả thực đã quá sức chịu đựng rồi.

Thế nhưng, phản ứng của Tống Tử Đằng khiến mọi kì vọng của Vân Hi tan thành tro bụi. Tống Tử Đằng cười lạnh một tiếng, âm thanh của hắn đầy khinh miệt.

"Cậu đâu có sai. Cậu nói đúng mà, y chính là kẻ không có đàn ông thì không sống nổi. Đêm khuya thanh vắng vẫn phải câu dẫn nam nhân thì mới ngủ được. Tôi nói có đúng không, Lại Vân Hi?"

Hắn tiến đến túm chặt lấy cổ Lại Vân Hi, cười như không cười.

"Đừng tưởng cậu ở sau lưng tôi làm cái gì tôi không biết. Cái miệng ở dưới hẳn đã ngậm hết côn thịt của gia nhân trong nhà rồi đi. Hôm nay tôi cho cậu toại nguyện."

Vừa dứt lời Tống Tử Đằng liền thô bạo ném Lại Vân Hi lên giường, rồi đẩy tên vệ sĩ đè lên người y.

"Phục vụ người của tôi cho tốt."

Khoảnh khắc ấy, trái tim Lại Vân Hi như chết lặng.