Chạm Đáy Thương Đau

Chương 30: Trốn chạy



Tối hôm đó, Tống Tử Đằng theo lịch trình sẽ không trở về nhà. Đợi đến khoảng một giờ sáng, Tô Minh lẻn vào cởi trói cho Vân Hi rồi dìu y ra khỏi phòng. Thấy Vân Hi quá yếu ớt, không thể đi nhanh được, cậu ta vòng tay qua người Vân Hi rồi vác y lên vai. Lúc đi qua dãy hành lang đã mã hoá toàn bộ camera, Tô Minh nói nhỏ.

"Cậu nhẹ hơn cả em gái tôi nữa Vân Hi à, Tô Dịch mà thấy cậu lúc này, nhất định sẽ đau lòng chết mất."

Tô Minh nhanh chóng đưa Vân Hi ra sân sau. Tưởng chừng hai người sẽ trót lọt qua được lỗ hổng mà Tô Minh đã vạch sẵn, ai ngờ lúc gần thoát được, chuông báo động lại vang lên inh ỏi. Bọn gác cổng đã bị bắn thuốc mê bất tỉnh, nhưng trong nhà vẫn còn gia nhân, bọn chúng rất nhanh đã phát hiện ra Tô Minh đang dẫn Vân Hi chạy trốn. Cậu ta cũng đã tính trước chuyện này có thể sẽ xảy ra, vì vậy đã gọi đồng bọn đậu xe sẵn cách đó một dặm, nhận được tin báo, lái xe lập tức phóng tới trước cửa biệt thự. Đám thuộc hạ của Tử Đằng cũng không phải dạng vừa, chuyện này do bọn chúng quá bất cẩn, nếu để Vân Hi trốn thoát, không biết sẽ bị lão đại xử phạt kinh khủng đến thế nào, bởi vậy đã chia nhau ra, một nửa trong số họ lên bốn chiếc xe đuổi theo sát nút xe của Tô Minh. Tiếng ô tô đuổi nhau xé toạc màn đêm yên ắng, may mắn đã quá nửa đêm nên đường phố vô cùng vắng lặng, nhưng lại càng thuận lợi cho màn rượt đuổi chẳng mấy vui vẻ này. Lúc tới gần bìa rừng, Tô Minh ghé sát cửa sổ bắn liên tiếp mấy phát đạn vào lốp xe của bọn thuộc hạ. Hết băng đạn này tới băng đạn khác được thay, cũng nhận lại vô số vết bắn sâu hoắm trên vỏ xe, cuối cùng cũng cắt đuôi được toàn bộ đám người của Tử Đằng, thành công trốn thoát vào trong rừng.

Tô Minh cõng Vân Hi ra ngoài, cùng với đồng bọn bỏ lại chiếc xe ở giữa rừng, đi xa thêm tầm nửa tiếng đồng hồ nữa mới dừng chân. Lúc này đã khoảng ba giờ đêm, Tô Minh quyết định tối nay bọn họ sẽ quá giang ở đây.

Đám thuộc hạ để mất dấu Vân Hi, biết rằng qua càng lâu càng dễ cho y thoát thân, nên không còn cách nào khác đành phải cử ra một tên gọi điện cho Tống Tử Đằng, tất nhiên tên này chính là tốt thí mạng. Lúc Tử Đằng nhận được tin, ngoài giận dữ ra còn có cảm giác kỳ lạ khác len lỏi trong tim. Vân Hi định rời khỏi hắn ư? Không thể nào. Tử Đằng không cho phép, y có chết, nhất định cũng phải chết trên tay Tử Đằng này.

Hắn lái xe rời khỏi công ty, ngay trong đêm ấy lùng sục khắp cánh rừng, nhưng thời tiết dường như không hề đứng về phía hắn, chẳng được bao lâu, mưa đã trút xuống tầm tã, nhưng chẳng thể gột rửa được tội ác và bùn nhơ trong lòng Tử Đằng. Mái tóc của hắn bị nước mưa rơi ào ạt nhuốm ướt, dính sát vào khuôn mặt anh tuấn. Sấm chớp giật đùng đùng đánh mạnh vào một cái cây cổ thụ gần đó, trong chớp mắt đã khiến nó cháy rụi đen như than củi. Ánh chớp loé lên xoẹt ngang tầm mắt Tử Đằng, rọi rõ nét thêm những đường nét trên khuôn mặt hắn, đặc biệt là ánh mắt vặn vẹo và ngoan độc. Nhìn vào cái cây đen đúa kia, Tử Đằng đã hình dung ra, lúc bắt được Tô Minh, hắn sẽ cho thuộc hạ thiêu chết cậu ta như thế nào rồi.

Còn Vân Hi, muốn rời khỏi tôi ư? Cậu đừng có mơ. Tôi sẽ khiến cậu không bao giờ dám trốn chạy thêm một lần nào nữa, đến nghĩ muốn thoát thân đừng hòng nghĩ. Cố chạy cho thật xa vào, để xem đến lúc bị tôi tóm gọn trong tay, cậu sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Tử Đằng lái xe trở về biệt thự, không còn quá phẫn nộ như lúc ban đầu. Bởi hắn đã nghĩ ra nhiều trò chơi thú vị hơn rồi. Vân Hi chỉ là một con chuột nhắt, sao có thể thoát khỏi móng vuốt của mèo rừng. Hắn sẽ cho Vân Hi tận hưởng một chút tự do cuối cùng, để tới khi hoàn toàn bị giam cầm suốt cả phần đời còn lại, mỗi lần hồi tưởng về quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi ấy, lại càng khổ sở đến chết đi sống lại. Nhớ tới vẻ mặt đau đớn tái mét và âm thanh nức nở của Vân Hi, Tử Đằng đã cứng lên. Hắn nhếch môi cười. Âm thầm nghĩ đến lúc tóm được, nhất định sẽ bắt Vân Hi phải trả cả vốn lẫn lãi.

Đã vài ngày trôi qua, Tử Đằng vẫn tiếp tục với dự án của mình, mặc dù đã có Cố Hải Đường thầu xây dựng, hắn vẫn đến tận nơi trông coi và xem xét. Dù cho tin tưởng đến mấy, có nhiều thứ vẫn phải tận mắt nhìn. Tử Đằng không muốn bị chó cắn càn mới đi tiêm chủng, tốt nhất là cứ phòng trước, vài năm trước đây, khi chưa được Tống Thành coi là con nuôi mà giao phó quyền lực, lúc chỉ mới là tên thuộc hạ quèn được Tống Thành tin tưởng, xung quanh hắn không thiếu "đám chó dại" muốn nhân cơ hội cắn trộm, cuối cùng đều bị hắn rọ mõm, phanh thây xẻ thịt. Có được chỗ đứng ngày hôm nay, không phải chỉ bỏ chút công sức là được.

Cùng lúc đó, Nhật Tâm đang ở công viên giải trí. Đưa đôi mắt to tròn nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, cậu khẽ mỉm cười, đã bao lâu rồi không tới đây, Nhật Tâm cũng không còn nhớ rõ. Đợi thuộc hạ của Tử Đằng mua vé xong, cậu chọn vòng xoay trên cao làm điểm đến đầu tiên. Năm tên vệ sĩ chia nhau ra, một nửa ngồi cùng toa với Nhật Tâm, một nửa đi toa ngay phía đằng sau. Lúc vòng xoay bắt đầu di chuyển, Nhật Tâm nhìn qua cửa kính trong suốt, ngắm nhìn khung cảnh phía dưới, hồi tưởng lại những năm tháng lúc nhỏ, đã từng có lần cậu được dẫn tới đây.

Hồi ấy Nhật Tâm cũng giống như bao nhiêu đứa trẻ khác, ngây thơ và vô lo vô nghĩ. Nhưng giờ tất cả đã khác xưa. Có những thứ nếu không trở nên gian ác và thâm hiểm, sẽ không bao giờ có được. Đánh đổi quá nhiều thứ để đạt được địa vị như lúc này, Nhật Tâm chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc. Được Tống Tử Đằng nâng niu bao bọc trong vòng tay, coi như tâm can bảo bối mà chiều chuộng chăm sóc, tận mắt nhìn thấy hắn hành hạ Vân Hi tàn tạ cả thể xác và linh hồn, đến mức tình yêu và sự sùng bái đã trở thành đau đớn và tuyệt vọng đối với y, Nhật Tâm thực sự cảm thấy mãn nguyện.

Vòng xoay từ từ xoay chậm lại từng chút một và cuối cùng là dừng hẳn. Toa của Nhật Tâm đáp xuống mặt đất trước. Tên vệ sĩ ngồi gần cửa ra ngoài đầu tiên, sau đó là Nhật Tâm. Lúc cậu vừa đặt chân xuống đất, một đám người không biết từ đâu ập tới, nhanh tay ụp chiếc khăn tẩm thuốc mê ngay mũi Nhật Tâm đến ngất đi rồi ném cho đồng bọn lôi ra xe. Hai tên vệ sĩ ngồi cùng khoang với cậu bị bọn còn lại chắn đường, bên bọn bắt cóc quá đông, lúc ba tên còn lại xuống tới nơi, đánh bọn chúng đến mức nằm la liệt, cũng là lúc bóng Nhật Tâm đã hoàn toàn biến mất giữa biển người đông nghịt.

— QUẢNG CÁO —