Chạm Đáy Thương Đau

Chương 39: Nghiện (H)



Được vuốt lên xuống trong tay Lại Vân Hi, phân thân của Cố Hải Đăng chẳng mấy chốc đã cương cứng lên. Hắn nhanh chóng buông ra, chuyển sự chú ý tới nơi nhớp nháp tinh dịch phía sau của Vân Hi, chẳng đợi y kịp thích nghi đã tách mở hai cánh mông rồi thúc thẳng vào trong.

Vân Hi đang vùi mặt xuống ghế sô pha, lơ mơ muốn ngất đi, nhưng lại vì cú đâm xuyên kia mà bừng tỉnh, miệng do bị miếng đệm chặn nên không thể bật ra tiếng kêu, nhưng đôi mắt đột ngột mở lớn cũng đủ để thấy y đau đớn đến dường nào.

Lần này, Cố Hải Đăng không liên tục thúc vào rồi rút ra như trước, hắn lại đổi sang phương thức hành hạ khác. Cố Hải Đăng cố ý rút phân thân của mình ra hẳn ngoài rồi đột ngột dập vào bên trong thật mạnh. Mỗi lần như thế, một lượng lớn chất lỏng màu trắng đục phun vào trong huyệt động lúc trước lại bị chèn ép trào ra ngoài, tạo thành tiếng "lép nhép" khiến người ta phải đỏ mặt. Nơi tư mật của Vân Hi bị ma sát liên tục đến mức sưng đỏ lên như cherry, nếu không được bôi trơn từ trước và bị lỏng ra sau nhiều lần đâm rút, hẳn nơi này đã chảy máu càng thêm thê thảm.

Mỗi lần bị Cố Hải Đăng thúc mạnh, Vân Hi lại có cảm tưởng nội tạng bên trong bụng mình bị đảo lộn lung tung hết cả, y cực kỳ buồn nôn, hai lá phổi bị đè ép do nằm sấp, khó thở vô cùng. Phía sau đau rát khiến Lại Vân Hi theo phản xạ muốn chạy trốn khỏi thứ khủng bố đang hành hạ mình nhưng hai tay bị trói phía sau khiến y vô phương phản kháng, hai cẳng chân cũng dập nát. Nhưng theo bản năng, Vân Hi vẫn cố gắng hết sức dùng đầu gối cố bò lết về phía trước nhằm thoát khỏi nguồn cơn gây ra nỗi thống khổ.

Cố Hải Đăng vốn dĩ đang rất thoả mãn, hắn chỉ tập trung vào cự vật đang được huyệt động ấm nóng của Vân Hi bao bọc lấy, nơi đó tập trung rất nhiều dây thần kinh cảm giác, như thể có điện truyền lên, lan ra khắp thân thể, khiến người ta đê mê đắm chìm trong đó, nên không hề để ý tới việc phải giữ Vân Hi lại, vì với tình trạng thê thảm của y hiện giờ, việc trốn chạy và phản kháng gần như là không thể. Thế nhưng Cố Hải Đăng không biết rằng Vân Hi chưa từng là người dễ dàng chịu khuất phục.

Vân Hi chưa từng tự nguyện chịu khổ và hi sinh cho ai khác nhiều như cho Tống Tử Đằng, hắn là ngoại lệ duy nhất, đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời tăm tối của y. Nếu như năm đó, Lại Vân Hi không nghĩ rằng tất cả lỗi lầm là do bản thân, mang trong tim cảm giác tội lỗi với Tống Tử Đằng để rồi chấp nhận trả giá, nếu như y quyết tâm hơn, giống như bây giờ, có lẽ Lại Vân Hi của khi ấy đã chết ngay từ ngày đầu tiên bị bắt về căn biệt thự chất chứa đầy những đau thương trong suốt sáu năm...

Đột ngột bị cắt đứt khi làm tình, Cố Hải Đăng sực tỉnh, hắn mở mắt, phát hiện ra Vân Hi đang dùng ngực và đầu gối để lết ra xa khỏi hắn, giống như một con mèo bị què hai chân trước, vừa đáng thương vừa khiến kẻ xấu muốn bắt về rồi dày vò thêm nữa. Bởi vì phải dùng đầu gối làm điểm tựa nên hai cánh mông của Vân Hi nhô cao lên, miệng huyệt vừa bị cắm rút, nhồi đầy cự vật khổng lồ, nên lúc dương vật bật ra khỏi huyệt, liền để lại một cái lỗ to như đồng xu, không thể khép lại, còn chảy ra dịch thể màu trắng ngà, rơi rớt xuống đùi trong và ghế sô pha. Thân thể ốm yếu vì quá sức mà không ngừng run rẩy, dám chắc hiện tại chỉ cần đẩy nhẹ một cái là y sẽ ngã sóng xoài.

Cố Hải Đằng nhìn trân trân không rời mắt, miệng lưỡi khô khốc, trước khi kịp suy nghĩ, hai tay hắn đã theo bản năng túm chặt lấy eo Vân Hi, kéo ngược về phía sau.

Chỉ nghe "Phập" một tiếng, miệng huyệt của Vân Hi bị kéo căng ra, nuốt trọn lấy thứ nóng rực như một cây thép nung đỏ. Cố Hải Đăng sau khi đâm toàn bộ cự vật vào trong lỗ nhỏ của Vân Hi liền túm chặt lấy mái tóc đen, dúi mạnh đầu y xuống ghế sô pha không cho y thở. Mặc kệ người ở dưới thân ra sức giãy dụa, Cố Hải Đăng chỉ quan tâm tới cảm nhận của mình, hắn liên tục đâm vào rút ra cho tới khi Vân Hi hoàn toàn ngất đi, không phản kháng được nữa mới buông tay. Trong đầu Cố Hải Đăng lúc này chỉ có ý nghĩ không được để Vân Hi trốn thoát. Tốt nhất là làm cho y ngất đi, tránh cho màn giao hợp này bị cắt đứt giữa chừng làm hắn mất hứng.

Cố Hải Đăng thực sự càng chơi càng nghiện, làm từ phía sau đã thoả mãn, hắn liền lật người Vân Hi lại, vắt hai chân y lên vai, mặt đối mặt mà đâm vào. Nhìn vệt nước mắt cạn khô đọng lại trên hàng mi dài của Vân Hi, Cố Hải Đăng giống như mất khống chế, phát cuồng mà dập hông càng thêm mạnh bạo. Nửa chừng, Vân Hi vì quá đau đớn mà tỉnh lại, y vẫn chưa từ bỏ ý định trốn chạy khỏi những dày vò thể xác, không khó đoán, y tiếp tục bị Cố Hải Đăng đánh đến ngất, sau đó hắn không chút lưu tình ném y xuống thảm trải sàn mà làm.

Phải đến vài tiếng sau, Cố Hải Đăng mới tạm dừng lại. Hắn để mặc Vân Hi nằm co quắp dưới sàn vì lạnh, chính mình lấy một chai rượu trên giá xuống, rót vào ly rồi uống sạch đến khi nhìn thấy cả đáy. Cố Hải Đăng cũng không rõ hôm nay rốt cuộc bản thân bị làm sao, hắn có cảm giác việc cưỡng bức Vân Hi giống như có thể trút hết lửa giận vào bên trong y vậy, nên khi xong xuôi, chỉ còn lại cảm giác khoan khoái và thoải mái vô cùng, giống như vừa được thanh lọc tất cả những bụi bẩn và vẩn đục chất chứa trong lòng. Nhìn Vân Hi nằm trên thảm trải sàn, Cố Hải Đăng ác ý tiến về phía y, đổ nốt nửa chai rượu còn lại lên người y.

Những giọt rượu đỏ thẫm chảy tràn trên làn da trắng nõn, uốn lượn vẽ những vệt màu trước khi nhạt dần và lan tràn ra xung quanh.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, sau đó tiếng đổ vỡ lớn đến mức dù đang ở trong phòng cách âm, Cố Hải Đăng vẫn có thể nghe được. Điều đó cho thấy những âm thanh này đang phát ra rất gần cửa ra vào. Cố Hải Đăng có chút bực bội, hắn tới Paradise là để được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất, nên dù chỉ là một chi tiết nhỏ làm Cố Hải Đăng không hài lòng, hắn nhất định cũng sẽ không bỏ qua.

Ném vỏ chai rượu qua một bên, Cố Hải Đăng tiến tới cửa cách âm bọc một lớp da dày, vặn tay nắm.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú lọt ngay vào tầm mắt của Cố Hải Đăng. Mặc dù đứng ngược sáng, nhưng đôi mắt phượng sắc lạnh của người đối diện vẫn khiến Cố Hải Đăng hơi giật mình, ánh mắt của người này rất giống với Cố Hải Đường mỗi khi tính toán điều gì đó, nhưng người này không phải là anh trai hắn, Cố Hải Đăng có thể ngay lập tức khẳng định, bởi khí tức phát ra từ hai người họ có phần đối nghịch.

Tống Tử Đằng chỉ nhìn lướt qua Cố Hải Đăng rồi di chuyển tầm mắt sang hướng khác, hắn đang tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong căn phòng này. Nhưng ở đây quá tối, dù cho ánh sáng heo hắt từ bên ngoài hành lang chiếu vào cũng không đủ để nhìn rõ mọi thứ, men rượu càng làm cho tầm nhìn của hắn nhạt nhoà và mơ hồ hơn. Ngay lúc định xoay người bỏ đi, Tống Tử Đằng nghe thấy một tiếng rên nhỏ vô cùng quen thuộc, thứ liên tục xuất hiện trong những giấc mơ giày vò hắn mỗi đêm. Hắn đứng khựng lại, đẩy mạnh Cố Hải Đăng đang đứng chắn trước cửa phòng ra, đi thẳng vào trong như thể khẳng định mình mới là chủ nhân của nơi này. Dáng đi của Tống Tử Đằng hơi liêu xiêu do đang trong trạng thái không đủ tỉnh táo. Dù không bật đèn, nhưng Tống Tử Đằng vẫn có thể chắc chắn một điều, người hắn đang tìm kiếm, Lại Vân Hi, y đang ở đây.

Không mất quá nhiều thời gian để Tống Tử Đằng phát hiện ra Vân Hi đang nằm thu mình trên tấm thảm trải sàn, dù không thể thấy rõ tình trạng thê thảm của y, nhưng mùi tinh dịch và mùi máu nồng đậm đến mức hương vị của rượu ngoại cũng không thể lấn át được làm Tống Tử Đằng tỉnh táo thêm vài phần. Hắn không quản thứ chất lỏng trên thân thể Vân Hi dây dính lên quần áo mình mà nhanh chóng bế y lên, đi thẳng ra cửa.

Nhưng Cố Hải Đăng đời nào chịu bỏ qua dễ dàng như thế, ban đầu hắn có hơi bất ngờ vì Tống Tử Đằng thực sự rất giống Cố Hải Đường, ngoài ánh mắt ra, còn điểm gì đó mà hắn tạm thời chưa thể lý giải được, điều đó khiến Cố Hải Đăng mơ hồ đến mức chết chân tại chỗ, để mặc cho Tống Tử Đằng lộng hành như chốn không người. Bấy giờ khi thấy Lại Vân Hi sắp sửa bị một tên lạ mặt đem đi, Cố Hải Đăng mới sực tỉnh, hắn liếc mắt nhìn mấy tên nhân viên vô dụng đang đứng run rẩy không biết xử lý thế nào bên ngoài cửa, quyết định tự mình ra tay.

"Mày là ai?" Cố Hải Đăng một lần nữa đứng chắn cửa ra vào, ngăn không cho Tống Tử Đằng mang người đi, gằn giọng hỏi.

Tống Tử Đằng không trả lời. Sau khi uống đến say khướt, Tống Tử Đằng chẳng suy nghĩ gì mà lao đến đây, túm cổ một tên gần nhất để tra hỏi vị trí của Vân Hi, sau đó lao như một mũi giáo tới tìm người, trong đầu hắn lúc này chỉ có suy nghĩ mẫu chóng đem Vân Hi trở về căn biệt thự của mình.

Nhưng có một tên ất ơ nào đó liên tục muốn ngáng đường, ban đầu, Tống Tử Đằng vốn muốn mắt điếc tai ngơ, hắn không muốn tốn thời gian vào mấy việc vô ích. Nhưng khi bị Cố Hải Đăng gây gổ tới lần thứ hai, sự kiên nhẫn của hắn đã bắt đầu chạm ngưỡng.

"Tránh sang một bên." Tống Tử Đằng lạnh giọng, nói như ra lệnh.

Đây là lần đầu tiên Cố Hải Đăng bị đối xử như thế, ngay cả bố mẹ hay anh trai cũng chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt và khinh thường như vậy để ra lệnh cho hắn. Cố Hải Đăng đen mặt, gằn từng tiếng.

"Tao hỏi mày là ai? Mà cũng đéo quan trọng nữa. Để cậu ta lại và quỳ xuống cầu xin tao trước khi tao cho người đánh mày đến bố mẹ cũng không nhận ra."

Tống Tử Đằng đột nhiên cảm thấy nực cười, dù nỗi đau sâu kín trong tâm hắn vừa vô tình bị đục khoét. Cha mẹ hắn đã chết cả rồi. Và "đánh đến mức không nhận ra" ư? Thường thì Tống Tử Đằng mới là người nói câu này.

Cánh tay ôm Vân Hi của hắn càng siết chặt thêm vài phần. Trong căn phòng thiếu ánh sáng, dường như có một con sói và một con sư tử đang gầm gừ tranh giành con mồi đáng thương đã bị cắn xé đến kiệt quệ và thoi thóp. Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng hai tên điên này sẽ lao vào đánh nhau một mất một còn, Tống Tử Đằng bỗng nhiên bật cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Cố Hải Đăng, nói rành rọt từng tiếng.

"Thứ gì thuộc về tao, dù có chết, tao nhất định cũng sẽ đem theo nó xuống mồ."