Chạm Đáy Thương Đau

Chương 50: Gột rửa



Lục Diệp không nỡ khiến Vân Hi sợ hãi, nhưng hắn càng không nỡ để người mình thương ở lại đây, trong hầm ngục tối tăm mù mịt này hứng chịu sự dày vò của ác quỷ. Hắn thà làm em đau một lần này thôi còn hơn là phải hối hận cả đời. Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng ra, vừa chạm nhẹ vào cơ thể gầy yếu của Vân Hi đã khiến em giật nảy mình, co rúm lại, run lên dữ dội, dù đau đớn nhưng vẫn không chịu ngừng lại cơ chế trốn chạy theo bản năng, đôi tay Vân Hi giật mạnh chiếc còng nặng nề ở đầu giường khiến nó phát ra tiếng kèn kẹt nhức óc và máu tươi ứa ra ngày càng nhiều thêm. Trong bóng tối bao trùm, Vân Hi thà tự hủy hoại bản thân còn hơn phải chờ đợi những kẻ thủ ác đáng sợ tới cắn nuốt thân xác em.

Lục Diệp không thể nhìn nổi thảm cảnh này nữa, hắn rút chiếc khăn tẩm thuốc mê trong túi áo ra, cưỡng ép bịt chặt mũi miệng Vân Hi cho tới khi em hoàn toàn ngất lịm đi mới buông lỏng tay, nhanh chóng phá hủy chiếc còng tay, cởi bỏ áo vest, choàng lên che chắn cơ thể gầy yếu đã mềm nhũn rồi phóng ra ngoài. 

Vừa tới hành lang, lũ bảo vệ đã dàn hàng ngang tạo thành một vòng vây chặn Lục Diệp lại. Trong lòng chúng thầm kêu hô không ổn, thật xui xẻo làm sao khi Tống lão đại không có ở đây. Để Lục thiếu gia xông vào biệt thự chưa phải là tội lớn, nhưng để người trong lòng hắn bị cướp đi thì hôm nay nhất định sẽ có kẻ phải đầu rơi máu chảy. Cái ngày Tống lão đại ôm Vân Hi trở về, bọn họ đều biết y đã không còn là kẻ bị khinh thường, mặc người chà đạp dưới đáy xã hội như trước kia nữa rồi. Ánh mắt và hành động của Tống Tử Đằng hôm ấy như muốn tuyên bố với bọn chúng rằng kẻ nào dám để vuột mất Vân Hi thì cứ chờ viễn cảnh tan xương nát thịt.

Mặc dù không nỡ, Lục Diệp chỉ đành vác Vân Hi trên vai bằng một tay, tay còn lại tung quyền đánh văng từng tên một. Hết lớp vệ sĩ này xông lên, lại tới một lớp khác, có kẻ lớn mật còn dám vung cả gậy gộc, chùy sắt hòng ngăn chặn Lục Diệp, nhưng cuối cùng lại bị chính thứ vũ khí đó hạ gục, nằm la liệt dưới đất không gượng dậy nổi. 

Vượt qua được hàng phòng thủ này rồi, Lục Diệp phóng thẳng lên xe, rít ga tông nát mấy chiếc ô tô thể thao đang chắn đường của Tống Tử Đằng hòng trút giận. Khói lửa bốc lên như sương mù làm cay mắt đám vệ sĩ đang bám riết hắn. Thế nhưng vẫn còn vài tên kịp lên xe đuổi theo.

Lục Diệp điên cuồng mà đánh tay lái, thoát khỏi vòng vây, thẳng tiến về khu biệt thự nằm ở ngoại thành nhằm đẩy nhanh tốc độ và cắt đuôi bọn chúng. Qua hơn nửa tiếng rượt đuổi, cuối cùng cũng không còn chiếc xe khả nghi nào bám theo nữa. Thế nhưng Lục Diệp vẫn không giảm tốc độ, ngược lại còn phóng nhanh hơn. Vân Hi nóng quá. Cái nóng từ khuôn mặt đỏ bừng đang áp lên đùi hắn bỏng rẫy. Hàng nước mắt khô đọng lại trên khuôn mặt đầy sẹo làm Vân Hi thoạt nhìn càng bệnh trạng hơn.

Vừa lái xe, Lục Diệp vừa đấm mạnh vào vô lăng, bàn tay của bác sĩ quý giá biết bao, giờ đây máu thịt lẫn lộn làm người ta không nỡ nhìn. Vành mắt đỏ lên, Lục Diệp không tài nào nhẫn nhịn được cơn tức giận đang cuồn cuộn dâng trào. Hắn căm hận Tống Tử Đằng tàn nhẫn khiến Vân Hi biến thành kẻ tật nguyền, cũng căm giận chính mình vô tâm đáng trách suốt thời gian qua, chính tại Lục Diệp ỷ y không suy nghĩ thấu đáo mới đẩy người hắn thương tới bước đường này.

Phóng thẳng xe vào giữa sân vườn, Lục Diệp mở cửa, nén xuống tâm tình vô cùng phức tạp mà cẩn thận ôm lấy cơ thể Vân Hi như một món bảo vật trân quý, nhẹ nhàng bế bổng em vào trong nhà, chỉ sợ một động tác nhỏ cũng khiến em thức giấc. Hắn ra hiệu cho quản gia chuẩn bị nước ấm rồi đưa Vân Hi về phòng mình, căn phòng mà một kẻ mắc bệnh sạch sẽ như hắn chưa từng để một ai bước vào. Vân Hi là ngoại lệ đầu tiên, cũng là ngoại lệ duy nhất. 

Cánh tay hữu lực đặt người thương lên giường, thân thể em nhẹ bẫng như một chiếc lá khô héo khẽ rơi, còn không đủ sức khiến mặt hồ lay động. Những lọn tóc đen loà xoà vương vãi xuống nệm, để lộ khuôn mặt hóp lại với hai vết sẹo thật dài chạy từ đuôi mắt tới tận khoé miệng bên kia. Trái tim Lục Diệp quặn thắt. Rốt cuộc là tên khốn nào đã làm vậy với em. Khuôn mặt xinh đẹp mà kể cả trong những giấc mơ Lục Diệp cũng muốn hôn lên, nâng niu như báu vật, vậy mà chỉ mới quay đầu đi đã bị tàn phá đến đau lòng.

Lục Diệp cắn môi mình tới chảy máu. Hắn cúi người, hôn lên hai cánh hoa khô khốc và tím tái của Vân Hi, khiến cho những giọt máu ấm nóng cũng dính dấp lên môi em, giống như muốn truyền sức sống mạnh mẽ của mình qua đó. Lục Diệp không nỡ hôn sâu, hắn sợ mình sẽ làm cho vết thương còn chưa lành của Vân Hi càng thêm tệ hại. Cũng bởi vì vậy, Lục Diệp chẳng hề hay biết rằng chiếc lưỡi nhỏ của Vân Hi đã bị tàn nhẫn cắt phăng, và hắn sẽ chẳng còn được nghe giọng nói của người mình yêu thương thêm một lần nào nữa. 

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói lão quản gia đều đều cắt đứt khung cảnh yên bình trong giây lát. 

"Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi." 

Vừa mới nãy nhìn thấy Lục Diệp ôm Vân Hi với sắc mặt tối tăm như nhà có tang, lão quản gia đã biết người ấy có tầm quan trọng trong lòng thiếu gia đến thế nào. Lão làm việc ở đây đã lâu, sớm quen với một cậu ấm trên môi luôn thường trực nụ cười bất kể buồn vui hay tức giận. Lần đầu tiên trong đời, lão thấy Lục Diệp để lộ ra biểu cảm đau thương và cả phẫn nộ. Có những kẻ giỏi che giấu lắm, chỉ khi ở trước người mà họ thật lòng tin tưởng mới thể hiện con người thực sự của mình. 

Lục Diệp cẩn thận ôm Vân Hi vào buồng tắm. Hơi nóng từ nước bốc lên như làn sương khói làm lu mờ cảnh vật, thế nhưng chẳng thể khỏa lấp những vết sẹo trên cơ thể Vân Hi. Lục Diệp không nhìn thêm nữa, hắn cụp mắt xuống, dùng tay khuấy nhẹ nước để kiểm tra độ ấm, thấy ổn rồi mới ôm Vân Hi cùng bước vào trong. 

Nhiệt độ đột ngột thay đổi làm cơ thể Vân Hi run rẩy nhè nhẹ. Đôi chân tàn tật ngả nghiêng, tách ra hai bên bồn tắm để lộ nơi tư mật sâu kín. Thứ chất lỏng nhơ bẩn nhân cơ hội chảy ra từ hậu huyệt bị tàn nhẫn xâm phạm nhiều lần, nhất thời không thể khép lại, tràn ra ngoài, vấy bẩn cả bồn tắm. Lục Diệp không phản ứng gì nhiều, hắn mạnh mẽ xả nước để chúng trôi đi. Xong xuôi, hắn để Vân Hi ngồi lên đùi mình, dựa vào lồng ngực rắn chắc, mặt đối mặt, tránh cho da thịt em tiếp xúc với bồn sứ lạnh băng. Thế nhưng thân thể Vân Hi vẫn run lên từng đợt. Lục Diệp không còn cách nào khác, vừa vỗ về em, vừa luồn tay ra phía sau, đâm nhẹ hai ngón vào nơi tư mật nhằm đào ra tinh dịch vẫn còn sót lại. 

Ngón tay thô ráp vừa mới tách mở nơi bí ẩn ấy, Vân Hi đã khóc nức nở, trong cơn mê sảng muốn cắn môi để giảm thiểu đau đớn. Lục Diệp xót xa, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc đen, hắn áp miệng Vân Hi vào bả vai mình, thầm thì. 

"Nếu đau hãy cắn vào vai tôi này, đừng tự làm tổn thương mình nữa. Tôi thương em… Vân Hi, tôi thương em." 

Hàm răng trắng của Vân Hi cạ nhẹ vào vai Lục Diệp, vô thức cắn xuống, giống như con mèo nhỏ kêu gào chống đối nhưng lại chẳng đủ sức làm đau đối phương. Chỉ được một lát, những tiếng nức nở không kiềm chế được lại bật ra nhiều hơn. 

Lỗ nhỏ mỏng manh từng bị hai côn thịt cắm vào nhiều lần, đâm chọc đến rách ra, từ sáng sớm cho tới đêm khuya không lúc nào ngơi nghỉ, mặc cho chủ nhân của nó khóc đến thê thảm. 

Lỗ nhỏ mỏng manh mới đây lại bị côn thịt thô to của Tống Tử Đằng cắm vào, cưỡng ép làm tình, mặc cho chủ nhân của nó khóc cầu chống đối.

"Không sao đâu, tôi lấy hết chúng ra rồi sẽ thoa thuốc cho em. Cố chịu một lát rồi sẽ xong ngay.”

Lục Diệp đối xử với Vân Hi dịu dàng hết sức có thể, cứ như kẻ đã từng trói Vân Hi trong bồn tắm rồi nhét từng viên đá lạnh buốt vào trong huyệt động, ép Vân Hi phải cầu xin là một người khác. Thực ra, hắn trước nay chưa từng thay đổi, người kiên nhẫn và dịu dàng với Vân Hi hiện tại vẫn là Lục Diệp, kẻ tàn ác luôn tìm cách bắt nạt và trêu chọc Vân Hi cũng là Lục Diệp, chỉ khác ở chỗ sự hối hận và cảm giác tội lỗi trong hắn lúc này đã lấn át cả dục vọng và ham muốn bằng mọi giá phải có được thân xác của Vân Hi. Cuối cùng khi mà âm dương sắp sửa chia tách hai người, Lục Diệp mới nhận ra, thứ hắn muốn không chỉ là cái vỏ bọc của người hắn yêu, mà còn là trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.