Chạm Đáy Thương Đau

Chương 63: mọi người gợi ý giúp tên chương với :(



Những ngày vừa rồi, Tống Tử Đằng hầu như chỉ nhốt mình trong phòng làm việc, hắn không tới công ty, cũng không muốn gặp gỡ bất cứ một ai. Có những lúc nhìn máy tính quá nhiều, mắt của Tử Đằng mờ đi và đầu cũng bắt đầu đau nhức, sức khoẻ của Tống Tử Đằng thực sự đã giảm sút rất nhiều sau di chứng để lại từ lần hắn bị chín viên đạn mà Nhật Tâm bắn ra ghim thẳng vào người. Thế nhưng Tống Tử Đằng vẫn không chịu đến bệnh viện điều trị, thậm chí hắn còn không gọi Phan Cảnh Liêm tới, một phần vì Tống Tử Đằng biết Cảnh Liêm đang vướng mắc chuyện tình cảm, một phần khác bởi vì chứng hoang tưởng của Tử Đằng thuộc về tâm bệnh, chẳng có thuốc nào chữa được nếu như hắn không thôi day dứt và ám ảnh vì những chuyện trong quá khứ. Nhưng Tống Tử Đằng không muốn quên đi, giờ đây, dù là hận thù, dù là yêu thương hay là thống khổ… chỉ cần có liên quan tới Vân Hi của hắn, hắn đều không muốn quên đi dẫu chỉ là một chi tiết nhỏ. 

Mỗi lần trở trời, khi gió mùa đông bắc bắt đầu kéo đến và tuyết trắng bắt đầu phủ kín mặt đường, đó cũng là lúc những vết thương trên thân thể Tống Tử Đằng lại đau nhức âm ỉ, thế nhưng hắn không hề cảm thấy phiền lòng, thậm chí còn có cảm giác mình thật may mắn. Bởi vì nỗi đau ấy là dấu hiệu nhắc nhở Tử Đằng rằng hắn ít nhất đã từng làm chút gì đó vì người hắn yêu. Ít nhất, vào những giây phút cuối cùng ở bên Vân Hi, hắn đã từng cố gắng hết sức để cướp lấy em khỏi bàn tay của tử thần, cố hết sức để níu giữ em ở lại với thế gian, dẫu cho nơi này từ đầu tới cuối chỉ toàn là đau thương và mất mát.

Tống Tử Đằng chậm rãi xoay vô lăng, đánh tay lái qua phía Đông để tới trang viên của Tống lão gia. Đáng lẽ ra hắn vẫn sẽ tiếp tục tự nhốt mình trong phòng làm việc nếu không nhận được tin báo rằng lão gia Tống Thành đang trở bệnh nặng. Chiếc xe thể thao của Tống Tử Đằng dừng lại ở sân sau. Nơi này vẫn như một năm về trước, đằng xa là cây cổ thụ đã khẳng khiu trụi lá, ở giữa sân có một bể cá cảnh rất to, và ngay gần đó là một bàn trà bằng đá được đục đẽo vô cùng đẹp mắt. Đúng vậy, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên như thế, chỉ có điều năm ngoái bốn người cùng tới, nhưng năm nay chỉ còn lại hắn và Lục Diệp, chỉ còn lại hai kẻ bại trận vẫn phải tiếp tục sống mà gặm nhấm nỗi đau. 

Vừa bước vào phòng, hình ảnh Vân Hi ngày nào lại như hiện ra trước mắt Tống Tử Đằng. Em đang ngồi đó, trên tấm nệm vải với thân thể gầy gò chỉ được bọc trong một lớp áo choàng lông dê. Thân thể em run lên vì lạnh, trong khi chiếc áo chẳng đủ che đi những vết thương tím xanh và cả dấu dây thừng hằn trên da thịt. Trước khi hít vào một hơi thật sâu, Tống Tử Đằng thấy sắc mặt của Lục Diệp cũng đang tối sầm và đôi môi mím chặt lại. Có lẽ Lục Diệp cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, bởi vì ngay tại trang viên này, hắn đã cưỡng bức Vân Hi năm ngày năm đêm, để em trải qua biết bao nhiêu thống khổ và dày vò. Nhưng cuối cùng tất cả cũng qua rồi, Vân Hi của bọn họ đã ra đi, em chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa, và kẻ duy nhất phải chịu sự trừng phạt hiện tại chỉ có hai người họ mà thôi. 

Sau khi Lục Diệp bước ra khỏi phòng, Tống Tử Đằng mới vào thăm Tống lão gia. Mặc dù hắn và Lục Diệp không còn mới thấy mặt nhau là lao vào một sống hai chết như lúc trước nhưng cũng có thể hiểu là đang ngầm chiến tranh lạnh, không giao tiếp với nhau, cũng không quan tâm đối phương còn sống hay đã chết, chỉ lặng lẽ làm đúng phận sự của mình. Lão gia Tống Thành vừa nhìn thấy Tống Tử Đằng liền giấu đi vẻ mệt mỏi và gắng gượng nở một nụ cười, sau đó vẫn không thể ngăn được cơn ho dữ dội như muốn nổ tung phổi. Ông nhìn Tống Tử Đằng, chầm chậm gượng nói từng lời. 

"Ta rất tin tưởng con, ngay từ lần định mệnh con cứu ta, ta đã thấy hình bóng bản thân khi còn trẻ ở trong con, không sợ hiểm nguy, không ngại gian khó, cứ thế mà lao mình về phía trước. Bởi thế, ta tin rằng trước lúc nhắm mắt xuôi tay, giao lại cho con toàn bộ quyền lực không bao giờ là sai cả. Ta không có con trai, chỉ có một đứa cháu trai duy nhất, nhưng Lục Diệp đã có sự nghiệp của riêng mình, nói thật với con, em gái ta cũng không muốn Lục Diệp dính dáng tới giới hắc đạo, con bé chỉ muốn con trai mình theo nghiệp bác sĩ, trong khi thằng bé thì… âu cũng là cái số, ngay cả ta cũng không thể đáp ứng mong muốn của thằng bé cứng đầu đó, ta không muốn em gái mình phải phiền lòng. Cả gia đình không ai ủng hộ thằng bé đi theo con đường mà ta đã đi, thế nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ, còn chuyển hướng sang điều chế mấy loại độc dược… cứ tưởng giấu giếm được, nhưng ta đều biết hết đấy." Tống Thành bắt đầu cười cười - nụ cười cực kỳ giống với Lục Diệp, trước khi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp. 

"Trong suốt cuộc đời này, ta chưa từng hối tiếc bất cứ điều gì, ngoại trừ một chuyện duy nhất, bởi vì luôn cho rằng quyền lực mới là tất cả, ta đã bỏ lỡ người yêu thương mình nhất trên thế gian này. Người đó con cũng biết đấy, đó là lão đại của Đại Bàng Hội - Lại Phú Quý, cũng là người đã bỏ mạng dưới tay con nhiều năm về trước." 

Tống Tử Đằng hơi bất ngờ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuy đã xuất hiện vô số nếp nhăn nhưng vẫn còn có thể mường tượng rõ những nét đẹp khi còn trẻ của ông ấy. Tống Thành cũng nhìn hắn, nét mặt đang nhăn lại vì đau của ông hơi giãn ra một chút.

"Con đừng hiểu lầm, ta không trách con, chưa từng trách con dù chỉ một lần. Ta chỉ trách bản thân mình mà thôi, ta yêu Phú Quý, nhưng cũng rất hận ông ấy, và ta biết rằng cảm giác của Lại Phú Quý đối với ta cũng chẳng khác gì. Ông ấy từng hận đến mức chỉ muốn giết chết ta. Chúng ta đã từng thề sẽ đi cùng nhau nhưng cuối cùng lại đứt gánh giữa đường, trở thành kẻ thù của nhau." 

"Lại Phú Quý đã làm rất nhiều những điều sai trái, mặc dù yêu ông ấy nhưng ta phải nói thật rằng những điều ông ấy đã gây ra dù có chết trăm ngàn vạn lần cũng không trả nổi. Năm đó, khi Lại Phú Quý bỏ mạng dưới tay con, ta đã nghĩ rằng cuối cùng ông ta cũng được giải thoát, và ta cũng vậy. Nhưng cuối cùng không phải như thế, đau đớn vẫn luôn dằn vặt ta suốt mấy năm nay." 

"Tử Đằng, ta biết con đang ôm mối thù hận rất lớn và nỗi đau con phải gánh chịu cũng không nhỏ chút nào. Những chuyện con làm mấy năm nay ta đều đã biết, ta chỉ muốn nói rằng hận và yêu chưa bao giờ là dễ để lựa chọn. Nhưng nếu có thể, trước khi quá muộn màng, hãy buông bỏ hận thù, đừng để phải sống mãi trong nỗi dằn vặt giống như ta." 

***

Tống Tử Đằng ra khỏi phòng, đôi chân của hắn vẫn không ngừng bước đi nhưng đầu lại cứ mải mê nghĩ về những lời Tống Thành đã nói. Quả thực Tống lão gia biết rất nhiều, ông biết rất rõ về mối thù hận hoà quyện cả với tình yêu giữa hắn và Vân Hi. Nhưng Tống Thành chỉ biết những chuyện đã xảy ra khá lâu về trước, ông không biết rằng em ấy đã mãi mãi ra đi trong một ngày tuyết rơi dày đặc, không biết rằng Tống Tử Đằng đã chẳng còn cơ hội để sửa sai thêm một lần nào nữa. Tống Tử Đằng bây giờ cũng giống như cha nuôi của mình, cả hai đều đã để người mình yêu thương bỏ mạng dưới tay kẻ khác, và giờ đây phải sống mà ôm nỗi hối hận chẳng cách nào xoá tan.

Lúc đi ngang qua căn phòng mà bản thân thường xuyên nghỉ ngơi ở đó mỗi lần tới đây, Tống Tử Đằng thoáng nghe thấy tiếng xì xào. Bước chân Tống Tử Đằng khựng lại, hắn dám chắc mình đã không nghe nhầm, hắn dám chắc bản thân vừa mới nghe thấy giọng nói chỉ thuộc về một mình Vân Hi. Không suy nghĩ nhiều, Tống Tử Đằng đạp tung cánh cửa gỗ mà người ta thường chỉ dùng tay nhẹ nhàng kéo ra, hắn sợ mình chỉ chậm chạp một chút thôi, bản thân sẽ không bắt kịp người mà mình ngày đêm nhung nhớ. Thế nhưng trước mặt Tống Tử Đằng chỉ là một cái máy chiếu phim cỡ lớn, và ngồi ngay trước màn hình, cầm trên tay chiếc điều khiển từ xa, chẳng ai khác ngoài Lục Diệp. Thấy tiếng động lớn, Lục Diệp vẫn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Những gì đang chiếu trên đó cũng khiến Tử Đằng không thể rời mắt. 

Đây chính là thước phim quay lại khung cảnh diễn ra trong chính căn phòng này một năm về trước. Trên giường, Tống Tử Đằng đang chìm vào giấc ngủ sâu vì sốt quá cao sau năm đêm say rượu không trở về nhà, hắn vẫn còn nhớ rõ lý do mà mình bỏ đi, là vì quá giận giữ và ghen tức khi thấy tiếng khóc nức nở của Vân Hi dưới thân Lục Diệp, trong khi chính hắn mới là người đẩy em đi để đổi lấy mảnh đất ngàn vàng. Vân Hi trong thước phim vừa mới cõng Tống Tử Đằng lên giường, em vội vàng mặc vào người một bộ quần áo rồi dùng khăn giúp hắn chườm nóng để hạ sốt. Em ấy đã nhìn hắn thật lâu, rất lâu trước khi chạm nhẹ ngón tay mình vào lòng bàn tay của hắn. Giọng nói của em cất lên, hơi run rẩy và đứt quãng, dường như đã gom hết sức lực mới có thể thốt ra thành lời. 

"Sau tất cả những chuyện anh làm, lẽ ra em phải hết yêu anh, em phải căm hận anh. Anh đối xử với em còn tàn nhẫn hơn tất cả những kẻ anh từng ghi hận... Nhưng em không làm được, em chỉ hận chính mình nhu nhược."

Sau đó, Tống Tử Đằng thấy em cúi gằm mặt xuống, bờ vai gầy yếu bắt đầu run lên trước khi nói từng câu nghẹn ngào nhuốm màu đau thương trong làn nước mắt đắng chát. 

"Anh có thể giết em, giết em để trả thù là được rồi. Anh cho em hi vọng sống, vậy thì cứ đoạt nó đi. Tại sao lại ép em sống trong đau khổ? Tại sao liên tiếp để họ làm nhục em... Đừng đưa em cho người khác nữa có được không? Anh đã từng bảo em không phải là đồ điếm như họ đã nói. Vậy tại sao giờ lại đối xử với em như thế?"

Ngày ấy Vân Hi đã cầu xin Tống Tử Đằng, em đã cầu xin hắn đừng tiếp tục dày vò em, đừng tiếp tục đưa em cho những kẻ xa lạ thêm một lần nào nữa. Thế nhưng Tống Tử Đằng đã làm gì? Chỉ ngay ngày hôm sau thôi, hắn đã một lần nữa đánh đập và cưỡng bức em. Cũng chỉ trong vòng nửa năm tiếp theo, Tống Tử Đằng đã để em qua tay hơn hai mươi thằng đàn ông khác. Hắn đã tưởng rằng người luôn chăm sóc mình những lúc đau ốm chính là Nhật Tâm, hắn đã nhận nhầm kẻ chỉ muốn giết mình chính là thiên thần đã dang vòng tay ra cứu rỗi cuộc đời mình. Trong khi người thực sự yêu thương Tống Tử Đằng, thật sự dành hết những phần tốt đẹp nhất lại bị hắn đày đọa ngày qua tháng lại. 

Tống Tử Đằng không tài nào xem hết những thước phim vẫn đang khởi chạy kia nữa, hắn lao lên xe, phóng như một kẻ điên về căn biệt thự chất chứa biết bao nhiêu nỗi đau thương. Nhưng chỉ có ở đây, Tống Tử Đằng mới lại tìm được hơi ấm của người hắn đã đánh mất. Hắn đứng bần thần trong căn phòng từng giam giữ Vân Hi, nhìn chăm chăm vào chiếc máy quay phim ở căn phòng đối diện thông qua lớp kính dày trong suốt, rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đôi chân Tống Tử Đằng lại dẫn chủ nhân của nó về phòng trình chiếu. Tay hắn tự động đút cuộn băng của một năm trước vào máy. Chưa đến một giây, tiếng khóc nức nở vô cùng đau đớn đã tràn ra. Trên màn chiếu kia là hình ảnh Vân Hi đang bị trói chặt hai tay vào đầu giường, trong khi một cái dương cụ giả to lớn đang nhồi nhét nơi huyệt động của em, nó rung lên bần bật khi cơ thể em đang dính dấp đầy những vết máu và chất lỏng màu trắng. Chẳng qua bao lâu, Tống Tử Đằng nghe tiếng lộp cộp của đôi giày da mình đã đi bước xa dần xa, hắn nghe thấy tiếng mình của ngày ấy vừa phân phó thuộc hạ xử lý thảm trạng mà bản thân đã để lại, và ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện thêm ba kẻ xa lạ, chúng tiến về phía Vân Hi, xâu xé em, làm nhục em, giày xéo thân xác em và giẫm đạp cả lên trái tim đang không ngừng rỉ máu. 

Cảm giác giận dữ lan tràn não bộ của Tống Tử Đằng, sắc mặt hắn tối đen lại, ngay sau đó, lão quản gia được gọi vào phòng. Khi ông ta trở ra ngoài cũng là lúc án tử được an bài cho những kẻ xấu số, mấy tên gia nhân từng động vào Vân Hi theo mệnh lệnh của lão đại lần lượt đều bị đưa đi xử lý, nhưng mãi đến sau này, đám thuộc hạ còn lại mới hiểu được lý do vì sao. 

Sự tức giận và cả nỗi hối hận khôn nguôi vẫn không thôi dằn vặt tâm trí của Tống Tử Đằng, khiến hắn không tài nào thoát ra khỏi bức bối. Tống Tử Đằng trở lại căn phòng từng giam giữ Vân Hi, nơi này cuối cùng cũng chỉ là một khoảng không gian trống rỗng và lạnh lẽo, không có Vân Hi, không có người hắn thương yêu và nhung nhớ. Sự thật ấy khiến Tống Tử Đằng giống như phát điên mà lật đổ tất cả mọi thứ để kiếm tìm một bóng hình không bao giờ trở lại. Lúc chiếc giường sắt bị lật lên, những dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng máu khiến Tống Tử Đằng khựng lại, hắn quỳ một gối xuống, và ánh mắt dán chặt vào đó chẳng thể nào dứt ra.