Tin nhắn này vẫn chưa có hồi âm, nhưng Lý Dương Kiêu quả thực muốn cầm điện thoại chọi chết chính mình luôn — cái này còn thảm hơn cả gửi cho Giang Lãng nữa đó, với tính tình thiếu gia của Trì Minh Nghiêu, không biết sẽ vì chuyện này mà dằn vặt cậu như nào nữa đây.
Trì Minh Nghiêu tỉnh chưa nhỉ? Đã nhìn thấy tin nhắn chưa? Nếu chưa thấy, bây giờ lẻn vào nhà anh ta xong trộm điện thoại đi có kịp không? Trong đầu Lý Dương Kiêu nhanh chóng loé lên mấy suy nghĩ này, cuối cùng nằm vật xuống giường, ném điện thoại sang một bên, hoàn toàn chấp nhận số mệnh.
Cậu ước gì Trì Minh Nghiêu đừng trả lời cậu, cứ giả vờ như không nhìn thấy đi, âm thầm gạt chuyện này sang một bên — đây là kết quả tốt nhất mà Lý Dương Kiêu có thể nghĩ đến.
Cả một buổi sáng Lý Dương Kiêu không động đến điện thoại, luyện xong lời thoại thì lại tiếp tục xem kịch bản, cậu đã chọn cách trốn tránh hiện thực. Chuyện này thật sự một lời khó mà nói hết được, không chỉ là vấn đề xấu hổ vì gửi nhầm tin nhắn, mà còn là nội dung tin nhắn cùng đối tượng gửi nhầm nữa, tất cả nhưng việc này đều có thể gọi là "sự cố" hết đó.
Màn hình sáng lên, vẫn ở trong khung chat với Trì Minh Nghiêu, cũng không có tin nhắn hồi âm lại.
Nhưng mà bên dưới lại xuất hiện hàng chữ nhỏ màu xám: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Điều này làm cho Lý Dương Kiêu hoàn toàn hoang mang luôn, cậu thực sự rất muốn biết tin nhắn Trì Minh Nghiêu thu hồi về rút cuộc là gì, nhưng mà tình hình trước mắt, gửi nhầm tin nhắn đã ngứa mắt lắm rồi, cho nên Lý Dương Kiêu cuối cùng vẫn không dám hỏi: Anh vừa nhắn cái gì thế?
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm dòng thông báo đó hồi lâu, cảm giác sắp xuyên thấu màn hình điện thoại luôn rồi, sau cùng vẫn lựa chọn thoát khỏi khung chat — trực giác mách bảo cậu cái tin nhắn thu hồi kia cũng không phải lời hay ý đẹp gì, nếu đối phương đã lựa chọn rút lại như thế, bản thân mình cũng không cần thiết tò mò quá làm gì.
Hôm nay, buổi sáng thức dậy nhìn thấy tin nhắn kia, anh đã ý thức ngay được Lý Dương Kiêu đây là gửi nhầm người rồi, phản ứng đầu tiên của anh là có hơi buồn cười: Nếu tối qua Lý Dương Kiêu biết mình gửi nhầm, phỏng chừng cả đêm trằn trọc ngủ không ngon nhỉ, còn nếu chưa biết, sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy chắc là đang cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh chứ hả.
Nghĩ thế nào cũng thấy khá buồn cười, Trì Minh Nghiêu liền đùa dai mà hồi âm: "Chà, vui không? Cậu chê ít?"
Lúc gửi tin nhắn này đi, Trì Minh Nghiêu vẫn còn hơi buồn cười.
Nhưng mà sau đó anh bắt đầu cân nhắc về tin nhắn kia: Tin nhắn đó nguyên bản là muốn gửi cho ai? Năm đó vì cùng anh quay bộ phim đó? Trì Minh Nghiêu ở trong đầu xuất hiện cái tên: Giang Lãng. Anh cũng không nghĩ tới chính mình lại vẫn nhớ được tên người này.
Thời điểm gửi tin nhắn này, cậu ấy đang khóc sao? Trong đầu Trì Minh Nghiêu lại hiện lên cảnh ngày đó Lý Dương Kiêu ngồi ở ghế phụ lái âm thầm rơi lệ. Ngày đó cậu ấy thật sự khóc rất lâu, giống như là bi thương cùng tuyệt vọng tích tụ quá lâu, đột nhiên giải phóng ra không ngừng lại được.
Bị phong sát mà thôi, không được diễn nữa mà thôi, có cần tuyệt vọng như vậy?
Ánh mắt Trì Minh Nghiêu dừng ở câu "anh nói xem vận mệnh có phải thần kỳ không", nhìn chằm chằm vài giây, sau đó nhìn tin nhắn mình vừa gửi đi, thu hồi.
Sau đó vì hành động thu hồi tin nhắn này mà hối hận cả ngày — lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết mùi vị thu hồi tin nhắn là như thế nào, thời điểm anh thu hồi tin nhắn căn bản không nghĩ tới, thu hồi rồi còn có thông báo nhắc nhở nữa.
Lại còn thông báo cả việc đối phương thu hồi tin nhắn nữa sao? Trì Minh Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn hàng chữ nhỏ màu xám kia mà nghĩ: Mẹ nó chứ, rốt cuộc là ai thiết kế ra cái chức năng thiểu năng này?
Cũng bởi vì cái thông báo này, tâm tình của Trì Minh Nghiêu phi thường kém, trực tiếp dẫn tới các nhân viên ở Minh Thái, thứ hai đầu tuần đi làm đã chán lắm rồi, lại còn phải đối mặt với sếp tâm tình rất tệ, cho nên sợ hãi mà làm việc chăm chỉ cả ngày, không ai dám tan tầm sớm luôn.
Cho đến khi ai đó nhìn thấy người sếp mặt lạnh trên tay cầm một ổ cứng màu đen đi vào rạp chiếu phim nhỏ bên trong công ty, mọi người mới thở phào một hơi.
Trì Minh Nghiêu bước vào rạp chiếu phim nhỏ, ngồi xuống, dựa vào ghế điều chỉnh màn ảnh máy tính một chút, sau đó đưa ổ cứng vào, nhìn lướt qua danh sách tệp tin hiện trên màn hình, nhấn chuột mở .
Sau khi cảnh quay dài đầu tiên đi qua, là hình ảnh quần ma loạn vũ trong quán bar dưới lòng đất. Lý Dương Kiêu ở hậu trường thay quần áo, một bức tường ngăn cách cậu với bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Sau khi thay quần áo xong, cậu đưa tay lấy mặt nạ treo ở bên tường, hơi khom lưng về phía tấm gương có chút thấp, đeo mặt nạ lên, che đi nửa trên của khuôn mặt. Trước khi đi vòng tới sân khấu, cậu đứng trong khu vực chờ, đợi ở đó một lúc, giống như đang nhìn một nơi nào đó, ống kính di chuyển một chút, trong góc có một người đàn ông thoạt nhìn rất nhã nhặn, đang uống rượu một mình.
Lý Dương Kiêu nhìn về phía đó một lúc lâu, đợi đến khi DJ đếm ngược, mới đi tới trước đài, bắt đầu màn trình diễn múa cột của mình. Trong "Xa xôi", vũ đạo múa cột của Lý Dương Kiêu có vài phần gợϊ ȶìиɦ hơn so với cái lần Trì Minh Nghiêu nhìn thấy ở quán bar, dáng người cậu rất mềm mại, động tác khởi động đầu tiên tràn ngập ý tứ khiêu khích, đó là một đoạn vũ đạo cực kỳ triền miên. Nhưng khi ống kính quét tới mặt Lý Dương Kiêu ở cự ly gần, tựa hồ có thể nhìn thấy biểu tình lạnh lùng phía sau mặt nạ, chỉ là ánh mắt vẫn dừng ở góc đó, giống như đang nhìn về phía nam nhân kia.
Cảnh quay tiếp theo là dưới ánh mặt trời nóng rực, Lý Dương Kiêu ở trên sân thể thao, cùng một đám nam sinh cao lớn chơi bóng rổ, bên ngoài hàng rào sắt thỉnh thoảng sẽ truyền đến một vài tiếng hoan hô. Chơi bóng rổ xong, một đám nam sinh chen chúc trong phòng thay đồ, hơi thở và khí tức thanh xuân hỗn hợp như phả vào mặt, mấy nam sinh đó nói có chuyện chút thô tục, Lý Dương Kiêu ngẫu nhiên sẽ nói chêm vào mấy lời chọc cười, không khác gì những nam sinh đang tuổi dậy thì cả.
Cảnh quay u ám và sáng sủa biến hóa qua lại, thân phận của Lý Dương Kiêu cũng được chuyển đổi qua lại giữa nam sinh đại học bình thường và vũ công múa cột, trên sân thể dục tràn ngập âm thanh của nam sinh, tức giận có, mắng chửi có, có cả tiếng vật lộn nữa; trong quán bar chai rượu thủy tinh vỡ nát đầy đất, quang cảnh náo loạn, ánh mặt trời chói mắt rồi lại đến đèn sân khấu lóe lên, tất cả như hoà lẫn đan xen vào nhau vậy. Trong một mảnh hỗn loạn, Lý Dương Kiêu đi xuống sân khấu, đi về phía góc kia, âm thanh xé rách cùng tức giận mắng chửi dường như không làm cậu để tâm, Lý Dương Kiêu chỉ nghe thấy tiếng bước chân, một chút, lại một chút, cậu đi rất chậm, đi thật lâu, chen qua đám người, tránh thoát nắm tay, lúc đi tới góc kia mới phát hiện nơi đó đã không còn bóng người, chỉ còn sót lại nửa ly rượu vang trên bàn, cậu cầm lên một hơi uống cạn.
Ở cảnh làʍ ŧìиɦ kia, đôi mắt Lý Dương Kiêu bị che kín bởi một dải băng đen, cậu cưỡi trên người người kia vặn vẹo vòng eo, sống lưng trần trụi dưới ánh sáng u ám nhìn đặc biệt mê người, lúc cao trào, từ cổ họng bật ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm, dường như mất khống chế, không kìm lại được, làm cho cảnh kịch tính này vô cùng chân thật.
Trì Minh Nghiêu nhớ tới chuyện cười mà Hoàng Oanh từng nói, kể rằng Giang Lãng lúc đó, vì cảnh quay này mà đã gào lên với Lý Dương Kiêu, "con mẹ nó, rốt cuộc cậu có biết rên như nào không hả."
Cho nên khi đó, Lý Dương Kiêu đã làm gì mới có vẻ chân thật như vậy, nhưng rõ ràng lúc chân chính làm tính, cậu lại là dáng vẻ ngây ngô mặc người đùa bỡn cơ mà. Rốt cuộc thì cái nào mới là đang diễn đây?
Cuối phim, Lý Dương Kiêu đi trong sân trường, dưới bóng của toà nhà cao tầng, đụng phải một người, là nam nhân trẻ tuổi trong quán bar kia, lần đầu tiên cậu không đeo mặt nạ nhìn hắn, kêu một tiếng: "Thầy".
Người đàn ông "ừm" một tiếng, vội vàng từ bên cạnh cậu đi qua.
Bộ phim không dài, thời lượng còn chưa đến một giờ, ống kính có vẻ rất nát, nhưng Giang Lãng không thể nghi ngờ là rất biết cách quay người, Lý Dương Kiêu trong bộ phim này khi thì xinh đẹp quyến rũ khi thì trẻ trung thanh xuân, đó là hai dáng vẻ hoàn toàn bất đồng với nhau. Khi ống kính xoay quanh cậu, đôi khi có thể làm cho người ta có cảm giác, dường như đằng sau ống kính là người đàn ông trẻ tuổi.
Trì Minh Nghiêu lại mở thêm vài bộ phim nữa, Lý Dương Kiêu diễn rất nhiều nhân vật kỳ quái, nào là biếи ŧɦái cuồng loạn đến mức ăn thịt cả bạn gái, nào là anh hùng giải cứu toàn trường trong phim zombie, rồi là trạch nam* lập dị mắc chứng sợ hãi xấu hổ nghiêm trọng.....Trì Minh Nghiêu mở bộ phim cuối cùng, tên là "Trộm Tâm", thời gian ở góc dưới bên phải hiển thị năm năm trước.
________________________
*ngại giao tiếp, chỉ muốn ở trong không gian riêng của họ.
[Có thể nhiều bạn đã biết nhưng mà mình vẫn để giải thích ở đây nhé :3]
________________________
Trong bộ phim đó, Lý Dương Kiêu vào vai một tên trộm thích chơi khăm người khác, thường xuyên ban ngày ban mặt lẻn vào nhà người khác trộm đồ, có điều cậu không trộm những thứ đáng giá, chỉ trộm những thứ quan trọng nhất đối với người khác, ví dụ như bóng rổ ký tên ngôi sao NBA, nhật ký viết đầy hồi ức về mối tình đầu hay là hộ chiếu được đóng dấu toàn thế giới. Trong một lần lẻn vào nhà của một cô gái trẻ, cậu nhìn thấy trên tường được dán đầy ảnh, một chiếc váy thường xuyên hiện diện trong hầu hết các bức ảnh, cho nên cậu suy ra rằng đó là chiếc váy yêu thích của cô, sau đó liền đánh cắp thắt lưng của chiếc váy kia. Một ngày cậu nhìn thấy cô gái kia trên tàu điện ngầm, cô vẫn mặc chiếc váy kia, chỉ thay đổi thắt lưng, thoạt nhìn có loại cảm giác bất hòa quái dị...
Câu chuyện kỳ lạ này xoay quanh chàng trai và cô gái kia, tràn ngập hơi thở kì lạ của thanh xuân. Lý Dương Kiêu ở nửa đầu là trạng thái hoàn toàn thả lỏng, ba bước đã lên cầu thang, là tư thái thiếu niên rất nhẹ nhàng trẻ trung, sau khi cậu trộm đi thứ người khác thích nhất, cậu đối với người đầu tiên gặp sẽ nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Trì Minh Nghiêu cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu cười như vậy, miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt cười đến híp lại, bên môi còn có một lúm đồng xu như ẩn như hiện, cười đến mức cho người ta cảm giác nụ cười ấy có thể lây nhiễm cho cả thế giới.
Trong nửa sau của bộ phim, cậu đã yêu cô gái kia, bắt đầu trở nên vâng vâng dạ dạ, cả người đều mất đi ánh hào quang chói mắt ban đầu, cậu sợ chiếc đai lưng mà mình đánh cắp sẽ bị phát hiện, nhưng lại không nỡ vứt đi, vì thế tìm mọi cách giấu thắt lưng, thậm chí sợ đến mức sinh ra ảo giác, cuối phim, cậu bởi vì tình yêu mà biến thành một kẻ điên....
Tất cả phim đều không dài, nhưng rất nhiều cảnh quay đều tràn ngập sức bật, Lý Dương Kiêu trong phim hoàn toàn thoát ly khỏi chính mình, trong các thế giới kỳ quái đó đều tự do thoải mái phóng thích bản thân, không hề kiềm chế.
Trì Minh Nghiêu một hơi xem xong tất cả tác phẩm của cậu, đợi đến khi bộ phim cuối cùng bắt đầu phát phụ đề cuối phim, đã là hơn ba giờ sáng, nhưng anh không hề buồn ngủ chút nào, trong đầu Trì Minh Nghiêu tràn ngập các hình ảnh của Lý Dương Kiêu, có rực rỡ chói mắt, có ngoan ngoãn, có cuồng loạn, có thanh xuân tràn đầy, và cả bình tĩnh khắc chế nữa.....Mỗi một Lý Dương Kiêu đều mang đến cảm giác, đó vừa không phải là chính cậu, lại hình như vẫn luôn là chính cậu.
Trì Minh Nghiêu đột nhiên phát hiện, Lý Dương Kiêu cười rộ lên cũng rất đẹp, giống như lúc cậu khóc vậy, đều rất đẹp.
Chỉ là lúc bọn họ gặp mặt, Lý Dương Kiêu cho tới bây giờ cũng chưa từng cười như vậy. Nhưng mà giữa bọn họ, hình như vốn đâu phát sinh chuyện gì đáng để vui vẻ.