Chạm Đuôi

Chương 52: Hôn



Bởi vì chỗ kia phản ứng rõ ràng, tâm tình Trì Minh Nghiêu trở nên rất tốt.

Anh lại muốn khi dễ Lý Dương Kiêu, muốn nhìn cậu ngại quá hóa giận, cũng muốn nhìn cậu khóc.

Nhưng hiện tại còn chưa được, anh phải đối xử tốt với Lý Dương Kiêu một chút, phải chữa trị hình tượng ngựa giống phát tình mọi lúc mọi nơi của mình ở trong lòng Lý Dương Kiêu —— quỷ mới biết anh rốt cuộc đã làm cái gì mà lưu lại ấn tượng này cho Lý Dương Kiêu.

Trì Minh Nghiêu vừa tắm rửa, vừa tâm tình rất tốt mà nghĩ: Anh quyết định tối nay không động vào Lý Dương Kiêu, gấp chết cậu.

Lý Dương Kiêu nhất định cho rằng đêm nay mình đến đoàn làm phim là vì cái gọi là "lần thứ tư" kia. Cậu ấy sẽ nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mình sao? Cậu ấy có cảm thấy được giải thoát không?


Nếu là thế thì anh sẽ không làm như vậy, Trì Minh Nghiêu nghĩ, mình sẽ làm bộ như không có việc gì, giả bộ thành chính nhân quân tử, anh muốn Lý Dương Kiêu bị du͙ƈ vọиɠ tra tấn dở sống dở chết, sau đó cầu anh đè cậu. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.

Chỉ có đồ ngốc mới có thể vì một phát lăn giường mà ở cái thời tiết mưa bão như này mò đến cái nơi rừng núi hoang vắng rách nát.

Trì Minh Nghiêu không ngốc, anh chỉ là bởi vì muốn gặp cậu nên mới dầm mưa tới.

Trì Minh Nghiêu tắm xong, cất một bụng quỷ tâm tư, làm như không có việc gì đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Lý Dương Kiêu đang cúi đầu phun thuốc cho bắp chân. Cậu đã thay quần đùi kẻ sọc, lộ ra bắp chân trắng nõn càng làm nổi bật mấy chỗ xanh tím. Cổ áo thun hơi rộng lỏng lẻo trước ngực cậu, lộ ra hai xương quai xanh thẳng tắp. Mái tóc màu xám bạc hơi khô đang rũ xuống, tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt cậu.


Ánh đèn ấm áp của khách sạn giống như là một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ Lý Dương Kiêu, tựa hồ cậu sẽ mọc thêm lỗ tai nhọn, giống như có thể sẽ biến thành một tinh linh tóc bạc bất cứ lúc nào.

Một bụng quỷ tâm của Trì Minh Nghiêu sụp đổ, giống như đống tuyết nhanh chóng tan chảy, trong nháy mắt hóa thành một vũng nước xuân.

Anh đột nhiên cảm thấy Lý Dương Kiêu nên vĩnh viễn ở dưới ánh sáng nhu hòa như vậy.

Thay vì bị đèn pha của ô tô trực tiếp rọi thẳng vào mặt không kiêng nể gì, sau đó chật vật dùng mu bàn tay che mắt; cũng không phải vào những ngày mưa bão bị xe ô tô phanh gấp đâm hết lần này tới lần khác, sau đó loạng choạng mà ngã xuống bùn; càng không phải bị Trần Thụy làm đến mức không thể đóng phim, phải dựa vào bán thân thể mới có thể đổi lấy tài nguyên một nam thứ phim truyền hình... Nếu cậu ấy không gặp chính mình thì sao?


Cậu ấy hẳn là tung bay trên bầu trời, được bao bọc bởi những đám mây mềm mại, không hề băn khoăn theo đuổi mặt trăng mà cậu muốn.

Như vậy mới đúng.

"Tắm xong rồi?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu đang đi về phía cậu.

Cậu lại có chút khẩn trương, hi vọng đêm nay Trì Minh Nghiêu có thể nhẹ nhàng một chút, để cậu không đau đớn như những lần trước —— làm ơn thương xót một chút đi, Lý Dương Kiêu nghĩ, một lần cuối cùng, có thể để lại cho cậu ấn tượng tốt được không .

"Cậu đang làm gì thế?" Trì Minh Nghiêu hỏi. Anh đương nhiên biết Lý Dương Kiêu đang phun thuốc.

"Có chút đập đến." Lý Dương Kiêu lắc lắc bình xịt, ý đồ dùng phương thức đùa giỡn để giảm bớt khẩn trương của mình, "sắp dùng hết rồi, cái này cứ cho là tai nạn lao động đi, đoàn làm phim cũng không chịu trách nhiệm."
Trì Minh Nghiêu cách cậu càng ngày càng gần, tim cậu đập càng ngày càng nhanh.

Trì Minh Nghiêu đặt tay lên mái tóc xám bạc mới nhuộm của cậu, trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Lý Dương kiêu "khụ" một tiếng, cậu cảm thấy lúc này mình phải nói gì đó.

"Cái đó," cậu nuốt một ngụm, "anh biết vì sao La Tử Minh lại nhuộm tóc xám bạc không?"

Trì Minh Nghiêu không biết vì cái gì mà cậu ðột nhiên hỏi cái này, trên thực tế anh một chút đều không muốn biết, nhưng Lý Dương Kiêu đã hỏi như vậy, anh chỉ có thể thuận theo mà hỏi lại: "Vì sao?"

"Anh cũng nhìn thấy chú cún mà La Tử Minh nuôi rồi đấy, ừm....anh có cảm thấy màu tóc này trông rất giống như màu lông của chú cún đó không?"

Sao lại nói về cún rồi? Trì Minh Nghiêu nhịn xuống ham muốn cắt ngang lời Lý Dương Kiêu, nhẫn nại nói: "Hình như là có chút."
"Triệu Khả Nghiên, chính là nhân vật mà Ngụy Lâm Lâm đóng, có một lần ôm cún đã nói, màu lông quá đẹp đi. La Tử Minh thích Triệu Khả Nghiên, sau khi trở về cậu ta liền đi tiệm cắt tóc, chỉ vào cún của mình rồi nói với thợ cắt tóc, chiếu theo nhuộm màu đó mà nhuộm cho giống hệt nhau.....Ha ha, có phải rất ngốc hay không?"

Trì Minh Nghiêu không theo tiếng. Anh nhớ tới trong kịch bản có cảnh La Tử Minh hôn trộm không thành công, Lý Dương Kiêu diễn cảnh đó hẳn là sẽ rất đẹp.

Lý Dương Kiêu tức khắc cảm thấy chính mình cũng thực ngốc, còn ngốc hơn so với La Tử Minh. Tự nhiên nói đến cún làm chi?

Cậu xấu hổ đến mức muốn đào cái hố để chui xuống, chỉ có thể lại cầm lấy chai thuốc, hướng về phía bắp chân mà xịt hai lần.

"La Tử Minh có cảnh hôn không?" Trì Minh Nghiêu lên tiếng.
"Hửm?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu, tuy không hiểu lí do hỏi cho lắm nhưng vẫn đáp lại, ".....Không có."

"Không có sao?"

"Ðúng thế, làm gì có khán giả nào muốn xem nam thứ hôn nữ chính bao giờ, nhưng mà trong kịch bản có một cảnh hôn trộm không thành công đấy."

"Vậy cậu đã từng quay cảnh hôn chưa?" Trì Minh Nghiêu lại hỏi.

Trong đầu Lý Dương Kiêu có chuông báo động mạnh, tim đập rất nhanh, ngực giống như có một cái máy may, có ai trong một khắc không ngừng giẫm lên. Nhưng cậu cố gắng trấn định nói: "Tất nhiên đã quay, anh không phải đã xem phim tôi đóng sao? 《 trộm tâm 》 cùng 《 xa xôi 》 không phải đều có sao? Tôi," Lý Dương kiêu nuốt ngụm, "tôi chẳng những từng diễn qua cảnh hôn, còn diễn qua cảnh giường chiếu....."

"Thật sao," Trì Minh Nghiêu thanh âm nghe hững hờ, "diễn viên lúc quay cảnh hôn sẽ diễn như nào?"
"Ách, diễn như nào sao? Còn có thể diễn như nào nữa....." Lý Dương Kiêu dường nhý là nói năng lộn xộn luôn rồi, có trời mới biết cậu làm sao lại khẩn trương như vậy, "Có đôi khi sẽ dựa vào cách lấy góc quay, có đôi khi chỉ dán nhẹ lên môi rồi thôi....."