Chân Ái

Chương 29



Hạ Tiểu Nhu không hề muốn đôi co với người trước mặt chút nào. Qua lại với loại người như Reiko rất nhàm chán, lại còn hạ thấp nhân phẩm của mình. Cô không có biểu cảm nào, từ từ lướt qua xem cô ả như không khí.

Thế nhưng Reiko không cam tâm! Hạ Tiểu Nhu nắm điểm yếu của cô ta, suýt chứ nữa sự nghiệp đã đi tong. Người nào cũng xem cô ta như nữ thần mà sùng bái, chỉ có Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu không để mắt tới. Bây giờ Hạ Tiểu Nhu còn nghênh ngang xem thường lướt qua, Reiko không chịu được! Góc khuất bây giờ chỉ có hai người, khách sạn này chỉ toàn khách thượng lưu, cô ả không sợ bị bắt gặp mà lên tiếng

“Hạ tiểu thư cũng còn tự tin quá nhỉ? Tôi thấy tiếc cho cô, bị bạn trai lừa gạt làm chuyện đồi bại sau lưng mà vẫn sống chết bênh hắn!”

Cô ả này miệng chó không mọc được ngà voi. Hạ Tiểu Nhu xem như chó sủa, không nói gì tiếp tục bước. Reiko vẫn muốn đả kích cô, cả hai vẫn đang nắm điểm yếu của nhau, cô ta không sợ Hạ Tiểu Nhu làm càn.

“Hay cô sợ bị mất mặt mà cố tình bao che cho hắn. Hạ tiểu thư cũng thật lụy tình, bao dung một tên cặn bã như vậy. Không chỉ nghèo hèn thấp kém, nhân phẩm lại còn có vấn đề.”

Đây rõ ràng là ăn không được thì đạp đổ! Hạ Tiểu Nhu nhún vai, tỏ ra không thèm quan tâm. Cô ta chỉ muốn khích cô, nếu cô nổi nóng hẳn đã trúng kế. Hạ Tiểu Nhu lúc trước sẽ dễ bị kích động mà cãi lại, nhưng quen với Phương Nghị lâu ngày cũng học được cách lấy tịnh chế động của anh, cô áp chế cảm xúc của mình, vẫn im lặng không nói gì.

“Cô im lặng nghĩa là thừa nhận sao. Tôi nghe nói vì giúp hắn mà cô trở mặt với cả bố mẹ mình, thật tội nghiệp Hạ tiên sinh Hạ phu nhân. Tôi thật lòng khuyên cô không nên dây dưa với hắn làm gì. Chúng ta là tầng lớp thượng lưu, sao có thể qua lại với loại người như vậy!”

Hạ Tiểu Nhu rất muốn đi, nhưng cô ả này cứ chắn đường bắt cô nghe những lời nhảm nhí. Cô thở dài nói

“Xin cô tránh đường. Hiện tại tôi không có thời gian nghe cô nói. Chuyện của tôi không cần làm phiền cô bận tâm!”

Đang lúc giằng co, Phương Nghị tưởng cô đã yên vị nên đi ra. Thấy vẻ mặt mỉa mai của Reiko, anh bước nhanh đến cạnh Hạ Tiểu Nhu, đặt tay lên vai kéo cô đi. 

Reiko nhìn thấy Phương Nghị đời nào bỏ qua! Chỉ là một tên quản lý thấp kém mà cũng kiêu ngạo đến vậy. Cô ta không có được thì không ai có thể giành lấy!

“Quản lý Phương cũng trèo cao quá nhỉ, không biết nhìn lại mình!”

Hai người không có biểu hiện gì, Phương Nghị chỉ buông một câu lạnh nhạt 

“Xin tránh đường!”

Hành lang khá hẹp, Reiko cứ mãi đôi co làm họ không thể tiến tới. Trong lúc này, một người đàn ông điển trai lịch thiệp tiến tới từ đằng sau Reiko. Anh ta ôm lấy eo Reiko ngọt ngào nói

“Em có sao không? Anh thấy em đi vệ sinh lâu quá nên đi tìm em!”

Trong lòng Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu chấn động nhẹ, hai người không quay sang nhìn nhau nhưng cũng đủ biết đối phương nghĩ gì. Giọng nói này, chính là giọng nói hối thúc ban nãy trong nhà vệ sinh!

Thì ra cặp đôi gấp gáp kia là bọn họ. Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu cười thầm trong lòng, nếu fan của Reiko biết nữ thần của mình cũng có lúc gấp gáp muốn làm tình trong nhà vệ sinh tới nỗi đập cửa, không biết hình tượng của cô ả rớt tới mức nào.

Không ngờ người đàn ông anh tuấn nhận ra Hạ Tiểu Nhu, vui vẻ tới chào hỏi cô

“Chào Tiểu Nhu, em còn nhớ anh không?”

“Anh là…?” Cô nheo mắt ngờ ngờ, lục tìm trong trí nhớ của mình. Cô có thể quen với người nào đập cửa nhà vệ sinh hối thúc chỉ để thỏa mãn dục tính chứ!

“Là anh Jo của tập đoàn X đây. Lúc nhỏ chúng ta vẫn hay gặp nhau. Đây là danh thiếp của anh!”

Jo đưa một tấm danh thiếp, Hạ Tiểu Nhu cũng theo phép tắc nhận lấy rồi trao đổi danh thiếp. Cô giới thiệu Phương Nghị với anh rồi mọi người chào hỏi vài câu xã giao tẻ nhạt. Reiko như biến thành con người khác, ngoan hiền nhu mì đến khó tin. Hạ Tiểu Nhu cũng cười nhạt, không vạch trần cô ta.

Sau một lúc trò chuyện, khách sáo hẹn lần sau gặp lại, Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu nói còn phải quay lại bữa tiệc, mọi người đành chia tay nhau. Lúc quay đi, Hạ Tiểu Nhu bỗng dưng đến thật sát vào người Reiko, nói nhỏ một câu. Hai người phụ nữ thì thầm to nhỏ một lúc nữa mới chính thức rời đi.

Lúc về nhà, Phương Nghị ôm một bụng thắc mắc hỏi cô

“Lúc ra về em nói gì với cô ta vậy?”

“Em nói cô ta cẩn thận với các mối quan hệ của mình!”

“Ý em là…?” Phương Nghị có chút không hiểu, trước giờ Hạ Tiểu Nhu không phải loại người đối tốt với kẻ thù.

“Tên Jo đó, là một hoa hoa công tử chính hiệu. Hắn là người thừa kế của tập đoàn X, là tập đoàn thâu tóm ngành công nghiệp sắt thép ở Nhật. Lúc nhỏ quả thực bọn em có gặp nhau vài lần, nhưng em không chú ý mấy. Sau này lúc trò chuyện với mấy người bạn mới biết hắn nổi tiếng lấy vẻ bề ngoài và gia thế làm mặt nạ, thật sự là một tên cặn bã!” 

Quả thật không thể trông mặt bắt hình dong. Phương Nghị cũng không nghĩ hắn tốt đẹp như vẻ lịch sự bên ngoài, nếu tốt thật hẳn đã không gấp đến mức muốn phá cửa nhà vệ sinh. Khụ, bọn họ cũng dùng nhà vệ sinh làm tình, nhưng không thú tính đến mức đập cửa kêu gào. 

Phương Nghị ngồi bên vuốt tóc cô. Lúc này Hạ Tiểu Nhu đang từ từ cởi trang sức trên người xuống, cái cổ trắng nõn nà cong lên vô cùng xinh đẹp. 

“Anh không ngờ em lại cảnh báo Reiko. Không phải cô ta là kẻ thù của chúng ta sao. Từ khi nào em lại bao dung đến như vậy?”

Hạ Tiểu Nhu quay sang nhìn anh mỉm cười, một nụ cười khó nắm bắt “Nếu không phải nghe đồn Jo dính HIV, em cũng không tốt đến mức nói cho cô ta biết. Em ghét cô ta, nhưng nếu đứng nhìn cô ta bị lây bệnh thì cũng quá tàn nhẫn. Dù gì cô ta cũng chẳng thể hại chúng ta nữa, coi như nói bâng quơ với người qua đường thôi!”

“Hẳn là cô ta không tin em đâu!” 

“Tại sao chuyện gì anh cũng đoán ra vậy!” Người này hẳn là nuôi một con sâu trong bụng cô đúng không! “Em chỉ nói cô ta cẩn thận, dù gì chuyện Jo bị HIV em cũng không chắc. Cô ta không tin em cũng đành chịu. Hẳn là cô ả muốn câu một con rùa vàng, nghề diễn viên dựa vào gương mặt này cũng không có tuổi thọ cao mà. Cô ả còn muốn quang minh chính đại lên mặt với nhà Ishimura, Jo quả là lựa chọn tuyệt vời. Chỉ tiếc cô ta quá gấp gáp…”

Phương Nghị cong cong khóe miệng, xoa đầu cô như em bé “Tiểu Nhu của anh đã thay đổi rồi!”

Lúc anh biết cô, cô lúc nào cũng bốc đồng tùy hứng, làm mọi việc theo ý mình không kiêng nể ai. Tuy cách làm táo bạo mới mẻ nhưng cũng có rủi ro cao. Qua một thời gian bị anh ảnh hưởng, Hạ Tiểu Nhu bây giờ chín chắn cẩn trọng, luôn suy xét đến mọi khả năng có thể, phân tích tình huống rất chuẩn xác. 

Hạ Tiểu Nhu cười ma mị “Ý anh là lúc trước em không tốt xíu nào?”

Lúc trước cô là ngọn lửa lúc nào cũng rực cháy. Bây giờ là ngọn lửa ngầm, bí ẩn hơn, nguy hiểm hơn, làm anh càng ngày càng nghiện.

“Em lúc nào cũng tốt!” 

Anh kéo cô ngã xuống giường, ôm lấy cổ hôn cô ngấu nghiến. Hạ Tiểu Nhu la oai óai kháng nghị anh “Buông em ra! Em còn phải đi tắm, rửa mặt, dưỡng da! Ư…ư…ư…!”

Tối hôm đó, Hạ đại tiểu thư lê một thân mỏi nhừ vào phòng tắm, người nào đó phải đi theo phục vụ nữ vương tắm rửa thuận tiện ăn đậu hũ, gương mặt trung khuyển sáng ngời sung sướng. 

Một thời gian lâu sau, Reiko như biến mất khỏi giới giải trí, người nhà Ishimura cũng không công khai quan hệ với cô ta. Một lần phóng viên theo cô ta đến bệnh viện lấy thuốc, phát hiện ra bí mật của Reiko rồi bắt đầu điều tra đào bới không thiếu thứ gì. Jo cũng như bốc hơi khỏi thế gian, tấm danh thiếp Hạ Tiểu Nhu giữ ngày hôm đó xem như không dùng đến. Có lẽ hai người đã đoán đúng, nửa đời sau của Reiko vô cùng thê thảm. Hạ Tiểu Nhu lắc đầu, là cô ta lựa chọn không tin cô, làm người tốt cũng thật khó!

Hạ Tiểu Nhu về nhà, chỉ kịp đổi dép rồi ngồi bẹp lên sofa không động đậy. Phương Nghị chạy sang đưa cô ly nước, ân cần hỏi hang

“Công việc nhiều lắm sao?”

Hôm nay anh không phải đi làm, còn cô thì phải tăng ca đến tối muộn, mệt đến rã rời. 

“Ừ, kế hoạch mùa xuân thắng lớn, em ở lại với phòng kế toán tính lợi nhuận.”

“Có phải đếm tiền nhiều đến hoa mắt không!”

Nét mặt cô ánh lên vẻ tự hào, tuy mệt mỏi nhưng vô cùng xứng đáng. Anh nhìn vẻ mặt này của cô, yêu thương không nói lên lời. Anh chính là yêu một Hạ Tiểu Nhu tự tin tài giỏi như vậy. Nhưng trong lòng cô biết rõ, nếu không có anh, lần này cô khó có thể thành công.

Hạ Tiểu Nhu đã ăn qua loa ở văn phòng. Phương Nghị biết cô về trễ nên để lại ít đồ ăn khuya, hâm nóng rồi bưng lên cho cô. Hai người ngọt ngào anh một miếng em một miếng rồi Hạ Tiểu Nhu đi tắm bằng nước nóng anh chuẩn bị sẵn. Lòng cô mềm nhũn bởi sự chu đáo của anh, Phương Nghị, làm sao em có thể ngừng yêu anh đây?

Hôm nay hai người ở lại nhà Phương Nghị. Cô có một tủ nhỏ quần áo ở đây nhưng cả tuần này mưa không ngớt, đồ ngủ phơi mãi không khô nên đành phải lấy một cái áo của anh mặc tạm. Hạ Tiểu Nhu không thấp nhưng khi áo của anh cô mặc vào lại thành cái váy ngắn, cũng không cần mặc quần.

Hạ Tiểu Nhu leo lên giường tầng của anh, mệt mỏi đổ người lên giường. Cô nũng nịu gọi anh “Phương Nghị, anh xoa bóp cho em một chút được không?”

Cả ngày ngồi văn phòng chúi đầu vào máy tính, nhức mỏi là bệnh điển hình của dân văn phòng. Không biết Phương Nghị học ở đâu trò xoa bóp vô cùng dễ chịu, cô thường nhờ anh lúc mệt mỏi.

Anh nhanh chóng lên giường, cô đã nằm sấp sẵn sàng chờ anh. Cái áo thun ở nhà anh hay mặc bây giờ kéo lên sát đùi, lộ cặp chân thẳng tắp không tì vết. Quần lót màu đen bên trong thoắt ẩn thoắt hiện tương phản với màu da trắng nõn. Hạ Tiểu Nhu, có thật là em chỉ muốn anh xoa bóp không!