Chán Đời Sống Lại

Chương 2: Người đến từ dị giới



Vĩnh An mở to hai mắt nhìn lên trần của thứ gì đó. Chính xác là "thứ gì đó". Vì cậu không biết mình đang ở đâu. Hàng giờ đồng hồ trôi qua mà Vĩnh An vẫn cứ bất động như thế.

Cơ thể Vĩnh An cứng đơ, hầu như chẳng có cảm giác gì truyền về não. Nói cách khác, cậu bị liệt toàn thân, liệt đến cái cổ cũng không nhúc nhích nổi. Nên, thứ duy nhất cậu ngắm là cái trần. Nó phẳng lì, trơn bóng, màu inox, cao khoảng hai mét rưỡi. Vài ngọn đèn chiếu sáng gắn trên đó, kiểu rất lạ, ánh sáng chiếu ra màu vàng đục mờ mờ. Từ thông tin ít ỏi ấy, cậu đoán, đây là thùng xe tải.

Tại sao lại nằm ở đây?

Vĩnh An không rõ! Cậu nhớ trước khi bản thân mất đi ý thức, thì cơ thể đang rơi từ tầng thứ hai mươi xuống đất.

Lẽ ra cậu nên nằm trên giường bệnh hoặc là trong hòm, đằng này lại ở trong thùng xe. Vô lý và khó hiểu.

Ánh sáng ngoài trời bỗng nhiên ùa vào trong xe, nó giúp cậu nhìn mọi vật rõ hơn. Một người đàn ông mập lùn xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Y có khuôn mặt nọng mỡ, bộ râu lởm chởm, quần sờn rách, áo ngả qua màu cháo lòng. Ông ta mở miệng nói gì đấy. Vĩnh An không nghe, cậu chỉ quan sát được hàm răng sún vàng ởn của y. Quá tởm!

Y lại ngoác miệng to hơn nữa, mắt trừng lên dữ tợn, chắc là đang hét.

Cậu muốn đáp lại y nhưng hoàn toàn bất lực. Năm giác quan mất bốn còn một...

Thằng nhóc chẳng hề có phản ứng, nó cứ trố mắt nhìn ông. Dù y hét to cỡ nào, nó cũng vẫn thế. Ông ta điên tiết cầm hai chân thằng nhóc lôi sền sệt ra khỏi xe. Ném nó xuống lề đường đầy tuyết như quăng miếng giẻ rách.

Y định đóng thùng xe rồi bỏ đi. Chợt nhớ lại ánh mắt van xin của mẹ nó trước khi chết, ông ta động lòng, quay lại vất cho thằng nhóc cái chăn. Lương tâm của y chỉ ngắn ngủi ngần ấy. Sống hay chết là do trời. Chiếc xe nổ máy lướt đi.

Tuyết rơi, rơi trắng cả vùng trời. Những bông tuyết li ti phủ lên tất cả mọi vật, bao gồm cả cậu. Vĩnh An cười thầm, thật may mắn, nếu là cơ thể bình thường, cậu đã chết vì cảm giác buốt giá.

Cơn nhức đầu đột ngột kéo đến. Cường độ tăng lên theo từng giây, kịch liệt, dồn dập. Hình như có ai đang xé đôi não của cậu, nhồi nhét thông tin, ký ức cuồn cuộn xông vào từng tế bào não. Gương mặt Vĩnh An đỏ như gấc, tĩnh mạch hai bên thái dương phập phồng lên xuống, cơ mặt co giật, miệng méo xệch, nước mắt cứ thế trào ra ngoài, con mắt tụ máu trợn ngược lên vô cùng đáng sợ…

Đau quá! Làm ơn... Giết cậu đi!!!
Bên lề đường nơi Vĩnh An bị ném xuống, sau ba ngày đã hình thành nên ụ tuyết y chang như nấm mồ. Vài ba con quạ nghi ngờ có động vật nằm ở dưới, chúng nó bay đến, dùng mỏ cào ra xem thử, nào ngờ chỉ là miếng vải rách. Bọn quạ thất vọng kêu lên inh ỏi rồi bỏ đi.

Một lúc sau, nấm mồ tự nhiên rạn nứt, cậu mở mắt ra một lần nữa, không gian xung quanh chật chội gần như dính sát lên người, bóng tối bao trùm khắp nơi. Lạnh! Hai hàm răng đánh lập cập vào nhau, thân thể tê cứng. Khoan, hình như người đã có cảm giác trở lại, Vĩnh An thử nhấc tay nhấc chân, mặc dù động tác còn cứng ngắc nhưng có vẻ khá khả quan. Tình hình chưa đến nỗi tệ cho lắm.

Cậu bắt đầu nhúc nhích cơ thể qua lại, ban đầu nhẹ nhàng, sau đó tăng dần biên độ. Vài giờ trôi qua, Vĩnh An đã có thể chống tay ngồi dậy. Chiếc mền đắp trên người trượt xuống, để lộ nửa thân trên trong gió lạnh. Cả người theo phản xạ tự nhiên run lên bần bật, gai ốc nổi khắp nơi. Cậu vội vàng kéo tấm chăn chùm lại kín mít.

Quái lạ, chỉ là miếng vải mỏng manh rách nát te tua, vậy mà có khả năng cách nhiệt tốt đến bất ngờ. Vĩnh An vừa thắc mắc vừa lục lọi chiếc ba lô luôn đeo trước bụng. Trong đó chỉ có hai bộ quần áo, vài dụng cụ linh tinh, ba ổ bánh mì khô khốc. Nhìn chúng có vẻ khó nuốt.

Cậu bốc nắm tuyết thoa đều khắp ổ bánh mì, dùng nhiệt độ cơ thể để làm tan băng. Trông nó khá hơn rồi đấy! Bàn tay run run đưa bánh vào miệng. Cậu ăn rất từ tốn để bao tử làm quen lại với việc tiêu hóa thức ăn.

Giải quyết xong vấn đề năng lượng, việc tiếp theo là tìm chỗ trú ẩn qua đêm. Vĩnh An ôm chăn đứng dậy, cậu nương theo ánh trăng tìm kiếm đường đi, trong đại dương tuyết mênh mông bất tận. Thỉnh thoảng cậu lại đạp lên những cành khô tạo nên âm thanh răng rắc. Ở đây chỉ có cây thông là loài thực vật duy nhất còn giữ được lá cho riêng mình. Thế nhưng nó vẫn phải oằn mình gồng gánh những mảng tuyết dày bao trùm thân thể. Bước chân cô đơn lướt qua chúng, lưu lại những dấu chân nhỏ, nối tiếp nhau, giống như người hoạ sĩ tỉ mỉ tô điểm cho thiên nhiên nơi này.

Thỉnh thoảng cậu dừng lại nghỉ chân, bốc nắm tuyết bỏ vào trong miệng cho đỡ khát nước. Bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp, Vĩnh An tìm ra một động nhỏ, tầm vài chục mét vuông, cao hơn đầu người trưởng thành một ít. Nơi này khá nông, ánh trăng len lỏi đến mọi nghõ ngách, giúp cậu có thể quan sát chút ít. Cậu bước vào, tìm nơi mặt đất bằng phẳng, ngả lưng nghỉ ngơi.

Bản thân tạm thời được an toàn, Vĩnh An thả lỏng đôi chút, bắt đầu sắp xếp lại mớ thông tin lộn xộn trong đầu.

Thứ nhất, cậu xác định được là mình chưa chết. Thứ nhì, cậu có hai ký ức lẫn lộn vào nhau. Một của Vĩnh An, một của thằng nhóc trùng tên với cậu. Nhưng nó lại nhỏ hơn cậu bốn tuổi, năm nay vừa tròn mười hai. Ban đầu cậu ngỡ mình quay về quá khứ, nhưng từ ký ức của thằng nhóc để lại, Vĩnh An bắt buộc phải bác bỏ khả năng này. Hình ảnh trong trí nhớ của nó trái ngược hoàn toàn với những gì cậu quen thuộc.

Chiếc xe, gã đàn ông, cảnh vật xung quanh, ngay cả cái chăn rách này... Đều trùng khớp với hồi ức của thằng nhóc. Vậy là... cậu vừa sống lại trong một thân thể khác, ở một thế giới khác. Mẹ kiếp! Thế giới quan vỡ nát hoàn toàn. Cậu bị sang chấn tâm lý triệt để. Vĩnh An cần làm gì để thích nghi với thực tế quá khủng khiếp này đây.

Ở bên ngoài bão tuyết bắt đầu rơi dày, tiếng gió va vào vách hang tạo nên âm thanh u u u. Vĩnh An nằm cuộn tròn trong chiếc chăn rách, gặm nhấm ký ức xa lạ. Tính ra số mệnh của cậu và thằng nhóc trùng khớp với nhau gớm nhỉ. Đều cùng tên "Vĩnh An" mà cuộc đời nhấp nhô còn hơn cưỡi ngựa. Mở mắt chào đời đã thiếu vắng tình thương của cha. Cơ thể là loại mặt hàng quanh năm đau ốm bệnh tật. Mẹ vì mình mà hy sinh tính mạng.

Nếu so sánh ai thảm hơn ai thì chắc thằng nhóc là người chiến thắng.

Hai mẹ con thằng nhóc bị bọn buôn người bắt được. Nhan sắc của người mẹ thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành, chẳng hiểu vì sao lại lưu lạc đến bước đường này. Gã tài xế vừa gặp bà lần đầu liền nổi ý dâm loạn. Tuy nhiên y không dám cưỡng ép, vì hàng hóa là để bán không phải để chơi. Lão chủ mà phát hiện ra y cưỡng hiếp nô lệ, làm bọn họ giảm giá trị, thì chỉ có con đường chết. Nhưng nếu hai bên tự nguyện thì trời biết đất biết. Gã tài xế cười thầm, lên kế hoạch dụ dỗ.

Đêm đến, y mò vào chỗ ở của hai mẹ con, vừa hứa hẹn vừa đe doạ. Liên tiếp mười ngày như thế, cuối cùng bà mẹ đồng ý, nhưng chỉ với một điều kiện là dẫn thằng nhóc đi trốn.

Sau đó bà đuổi thằng nhóc ra ngoài, tránh cho nó thấy những cảnh chẳng mấy hay ho. Thật đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, đến giữa chừng thằng nhóc quay lại...

Nó lén lút núp ở ngoài, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng quá mức tàn khốc. Mẹ của nó, vì nó, để người chà đạp, rồi tự sát. Trước khi chết, bà còn dùng ánh mắt van xin gã tài xế giữ lời. Vì người mẹ ấy hiểu rõ đàn ông hơn ai hết, lời hứa của họ chẳng đáng một xu. Nếu như không dồn y vào đường cùng, con của bà khó thoát.

Thằng nhóc bị kích thích quá mức nên bệnh tim tái phát. Nó đổ ập xuống nền đất lạnh lẽo, sau đó không còn biết gì nữa.

Gã tài xế thấy hai người nằm đó, một thoi thóp, một tắt thở. Để tránh bị liên lụy, y lôi hai người lên xe. Xác người phụ nữ bị ném ở nghĩa trang dành cho người vô gia cư. Thằng nhóc "được" bỏ lại ở khu vực hoang vắng. Coi như y thực hiện lời hứa.

Dù Vĩnh An chỉ là khán giả của đoạn ký ức, cảm giác chua xót vẫn cuồn cuộn dâng lên trong lòng, chẳng thể nào ngăn nổi, đáy mắt ngấn lệ.

Những cái gọi là số phận, ý trời, thiên mệnh... Phải chăng là tên gọi mỹ miều của công cụ "trù dập người lương thiện".

Hai người mẹ đều hy sinh cho con. Những đứa trẻ của họ thì sao? Một vĩnh viễn nằm xuống, một lưu lạc ở thế giới xa lạ.

Sự hy sinh của hai người mẹ có khác gì vở hài kịch, khiến người xem cười ra nước mắt.
Sớm tinh mơ hôm sau, nhờ cái bụng sùng sục réo gọi, Vĩnh An mơ màng tỉnh dậy. Trời rét quá, cậu chỉ muốn co ro trong chăn, ngủ đến chết cũng chẳng sao. Hiện thực này thật khó chấp nhận.

Nhưng mà… Ba sinh mạng đổi lấy cho cậu một cơ hội sống, Vĩnh An không thể phụ lòng họ thêm lần nữa.

Sâu ngủ uể oải ngồi dậy. Cửa động gần như bị tuyết che phủ nên ở trong hang khá tối. Dựa vào ánh sáng lờ mờ, lần đầu tiên cậu xem xét cơ thể mới của mình. "Gầy gò thiếu ăn" là bốn chữ miêu tả hoàn toàn chính xác tình trạng hiện tại. Bàn tay khẳng khiu, khớp ngón tay rõ ràng, ngón đeo nhẫn bên trái có nốt ruồi son. Thật trùng hợp, trước đây cậu cũng có nốt ruồi ngay chỗ này. Hay là…

Vĩnh An đưa tay sờ lên cổ, ngay vị trí khuất sau lỗ tai trái, có vết sẹo nhỏ, hơi gồ lên. Cậu mân mê chỗ ấy mấy lần, quá quen thuộc, hình hoa sen cách điệu. Vĩnh An chắc chắn đến chín phần, nó sẽ có màu đỏ. Đôi bàn tay nhỏ tiếp tục cảm nhận đường nét khuôn mặt, rất giống... Lại thêm một khả năng khiến cậu chấn động. Trùng tên, trùng ngoại hình, số phận thì na ná nhau.

Điều này chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?

Vĩnh An không tin!

Nhưng thân thể này vừa nhỏ vừa yếu, hiện tại cậu chưa đủ khả năng tìm kiếm câu trả lời.

Âm thanh réo rắt đến giờ lại lên gọi Vĩnh An quay về hiện thực. Chết đói mới là nguy cơ lớn nhất. Cậu lấy nửa ổ bánh mì tiếp theo ra gặm. Chẳng biết bản thân sẽ bị kẹt ở đây đến bao giờ, nên cần phải ăn uống dè xẻn, tiết kiệm chưa khi nào là thừa.

Bất thình lình, tuyết ở cửa bị con gì đó cào từ phía ngoài. Vĩnh An hồi hộp nhấc cục đá cầm trên tay, đây cũng là vũ khí duy nhất cậu có thể tìm được vào lúc này. Một con sóc mập ú xuất hiện, lông toàn thân màu xám. Nó dùng đôi mắt tròn xoe ướt át nhìn cậu, trông cực kỳ đáng yêu. Vĩnh An nín thở, ngồi bất động, để tránh gây sợ hãi cho con thú nhỏ. Con sóc khá dạn người, nó mon men bò về phía cậu.

- À há! Bắt được rồi. -  Âm thanh cao vút reo vui.

Mấy ngày nay cậu toàn gặm bánh mì, bản thân sắp quên luôn mùi vị của thịt tươi, tự nhiên có con sóc múp rụp ở đâu chạy vào, đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh. Tâm trạng Vĩnh An tốt lên rất nhiều, ánh mắt thèm thuồng nhìn con sóc, bàn tay nắm gáy nó đưa qua đưa lại. Chậc chậc, để tính xem chế biến món gì cho ngon miệng. Loại động vật hoang dã này cậu chưa được nếm thử bao giờ.

Ký chủ của nó đây ư! Sao nó thấy giống hổ hơn là người. Sóc mập sai rồi, đáng lẽ nên biến thành con gián. Này thì tròn trịa mũm mĩm, này thì mềm mềm dễ thương, giờ thì khổ chưa! Nó sợ hãi la ầm lên:

- Ký chủ! Tôi là hệ thống, không thể ăn!

Vĩnh An điếng hồn, theo phản xạ nén con sóc ra thật xa. Thân hình con sóc vẽ nên quỹ đạo hoàn mỹ, sau đó rơi bịch xuống đất. Màn chào hỏi kết thúc trong thảm họa. Có lẽ phương pháp ra sân của nó cần được nghiên cứu lại. 

Con sóc lồm cồm bò dậy, đứng bằng hai chân sau, nhìn ký chủ nhà nó không rời mắt. Chắc hẳn là đang hú hồn hú vía, cũng phải thôi ai gặp phải tình cảnh này mà bình tĩnh mới là có vấn đề. Trong đầu nó hiện ra nghìn lẻ một cách trấn an ký chủ. Sóc mập bắt đầu vào bài.

- Chúc mừng ký chủ đã xuyên thành công vào cuốn sách có tên là Hành Trình Phục Thiên… A ba la...

Vĩnh An vẫn bất động nhìn con sóc khua tay múa chân.

- Tôi là hệ thống 113, có nhiệm vụ hỗ trợ ký chủ làm nhiệm vụ… A ba la...

Ký chủ nhà mình ngoan ngoãn đứng nghe như thế làm hệ thống rất hài lòng. Mở màn có vẻ không xuôi nhưng đuôi lọt là được. Nó dồn hết tâm huyết cho phần quan trọng

- Nhiệm vụ của ký chủ…

- Câm!!! - Vĩnh An đột ngột quát lên làm hệ thống nín thinh.

Bị hàng loạt tin tức chấn động oanh tạc từ bữa đến nay, cậu chưa phát điên đã là bậc thầy của bậc thầy trong làng tinh thần thép.

Vĩnh An chưa kịp thích nghi với cuộc sống ở thế giới xa lạ. Bỗng nhiên thức ăn của mình mở miệng nói tiếng người, bổ sung thêm hàng loạt cú sốc: Xuyên sách, hệ thống, nhiệm vụ… Là thiếu niên tiêu biểu của thế kỷ XXI, ai cũng từng đọc qua vài bộ truyện xuyên sách. Tuy nhiên, khán giả và diễn viên là hai vai trò hoàn toàn khác nhau, có ai thích bị ép đi đóng phim bao giờ. Ngoài ra, cậu chưa bao giờ nghe đến cái tên Hành Trình Phục Thiên.

Không phải mấy thánh chuyên bình luận tạo nghiệp mới bị xuyên à?

Không phải tác giả mẹ ghẻ mới bị xuyên à?

Không phải "fan cuồng" hoặc "anti-fan" mới bị xuyên à?

Chuyện này thật không khoa học!

Cậu cần thời gian tiêu hóa mớ hỗn loạn này.

Sau khi ngồi thẫn thờ đủ lâu, Vĩnh An ngước lên nhìn hệ thống. Nó cũng đang nhìn ký chủ trân trối, như sợ khách hàng của mình bỗng nhiên biến mất. Bốn mắt đụng nhau, cậu mở lời trước:

- Nhiệm vụ là gì?

Ký chủ biết điều như vậy thật quá tốt. Hệ thống trong hình dạng con sóc ngoe nguẩy cái đuôi qua lại, nó nói thật chậm rãi, rõ ràng:

- Giúp vai chính trong cuốn sách này phi thăng.

Hệ thống chết tiệt này định ép cậu trở thành tiểu đệ của vai chính. Hay ho nhỉ? Vĩnh An như cười như không hỏi nó:

- Tao được lợi gì?

Con sóc bắt đầu gom hết vốn liếng của mình ra thuyết phục.

- Trở thành tâm phúc của vai chính. Chỉ dưới một người trên vạn người, cùng nhau phi thăng, có cuộc sống trường sinh bất lão vô cùng viên mãn.

Cách nói chuyện của con sóc này y chang dân tốt nghiệp trường tuyên giáo. Toàn hứa hẹn những điều viển vông. Vĩnh An cười mỉa, trả lời nó:

- Nghe có vẻ thơm!

- Rất thơm, ký chủ mau nhận nhiệm vụ. - Con sóc mừng rỡ khích lệ nạn nhân, í nhầm, là chủ nhân.

- Không nhận! - Vĩnh An trả lời dứt khoát. Phi phi cái khỉ khô, cậu không rảnh theo đuôi hầu người. Giỏi thì tự mình đi mà nhảy nhót, muốn phi muốn thăng thì tùy ý, liên quan quái gì đến mình.

Cú bẻ lái quá gấp gây nên hiện tượng đứng máy toàn phần, hệ thống đực mặt ra, sao kỳ vậy, lúc nãy còn đang thuận buồm xuôi gió lắm mà. Nó cố gắng dụ dỗ.

- Ký chủ suy nghĩ kỹ chưa? Bàn tay vàng mạnh khủng khiếp.

Nói dễ nghe là bàn tay vàng, khó nghe là khế ước bán thân, không có bữa trưa nào miễn phí. - Không quan tâm!

- Nếu từ chối nhiệm vụ, hệ thống không thể hỗ trợ ký chủ.

- Không cần. - Hỗ trợ là bị ngươi kiểm soát, tưởng ông ngu lắm chắc.

Sóc mập rít lên, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.

- Ký chủ từ chối nhiệm vụ, hệ thống sẽ khởi động "lệnh thu hồi". Sau khi đếm ngược từ mười đến một, hồn phách của thí chủ sẽ chính thức tan biến. Ký chủ xác nhận?

- Xác nhận! - Vĩnh An nghênh mặt, khoanh tay trước ngực thách thức.

Hệ thống câm nín nhìn ký chủ của nó. Mọi chuyện sao lại đi đến bước này?

"Kích hoạt lệnh thu hồi." Âm thanh máy móc đều đều vang lên.

Mười…

…….

…….

Một…

Tít, tít…

- Đừng có hù! - Cậu khoái trá nhìn con sóc mập ngu ngốc. 

Cậu cày cả trăm bộ xuyên sách, còn không rành mấy cái hệ thống giẻ rách này, chỉ giỏi lừa gạt mấy thằng non gan.

Hệ thống run lẩy bẩy. Tên này không sợ chết, làm sao bây giờ???

- Ngươi có biết lý do ta chết không?-  Vĩnh An bồi thêm.

Hỏi câu này ý là sao? Thật rối não! Hệ thống e ngại nhìn hắn. - Số chưa mãn nhưng bất cẩn té lầu.

- Là, tự, tử - Hắn cố ý nhấn từng chữ.

Xong phim! Ký chủ của nó không phải dạng vừa đâu, mà là dạng rất rộng. Cuộc sống thật bế tắc. Chơi với một thằng muốn chết thì chơi kiểu nào? Giờ còn không xuống thang đợi khi nào mới xuống.

- Vậy ký chủ muốn gì?

- Sống theo ý ta.

Cuộc thương lượng đi vào bế tắc. Người và sóc chọn cho mình hai góc hang động đối diện với nhau. Người lui cui nhóm lửa, sóc nghiến răng chèo chẹo.
Bởi vì bản thân quanh năm bệnh tật, nên chủ trước của cơ thể này có khát vọng mãnh liệt với việc tu tiên. Tuy nhiên người mẹ nhất định ngăn cản con trai của mình, đi theo con đường vấn đạo cầu trường sinh. Lý do vì sao thì bà không nói, nhưng Vĩnh An tin vào tình mẫu tử.

Cho nên cậu đã thẳng thừng từ chối lời dụ dỗ của hệ thống. Nó muốn cậu làm gì, Vĩnh An chỉ cần làm ngược lại là an toàn. Hệ thống muốn ký chủ tu tiên, cậu sẽ không tu. Sóc mập muốn Vĩnh An phục vụ vai chính, nó sẽ phải thất vọng. Mặc dù sau khi sống lại, ý định tự tử của Vĩnh An đã giảm đi chín phần, cậu lười chết lần thứ hai.  Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chấp nhận sống theo ý muốn của kẻ khác. Sống mà không được làm chủ số phận của mình, thà chết sướng hơn.

Từ thông tin hệ thống cung cấp, Vĩnh An biết thân thể này trước đây là tam linh. Sau khi cậu xuyên vào, cơ thể biến đổi thành tam linh căn tùy biến, bệnh tim bẩm sinh cũng biến mất. Khá kỳ lạ, cứ như là khuyến khuyết được bổ sung. Theo như lời sóc mập nói, đây là loại linh căn ngàn năm khó gặp, trong khi tu luyện sẽ làm ít ăn nhiều, nhanh chóng vươn lên trên vạn người. Nhưng cần phải nhờ hệ thống kích hoạt, nếu không vẫn là tam linh căn bình thường.

"Tu tiên" nghe qua có vẻ thanh cao thần bí, nói trắng ra là so đấm ăn tiền. Yếu mà cứ thích ra gió đột quỵ như chơi, yên phận làm người phàm còn có thể hưởng phúc vài chục năm. Đồng ý cho kích hoạt nghĩa là lệ thuộc vào hệ thống. Làm vậy khác nào bán linh hồn cho quỷ. Chốt lại khỏi tu, khỏe!

Vĩnh An dứt khoát bỏ vấn đề này lại sau lưng. Cậu đứng dậy nhóm lửa. Khi xem trên tivi thì thấy dễ, đến lúc thực hành mới thảm, xoay phồng cả tay cũng chả thấy hơi hám lửa đâu, bực mình, Vĩnh An vứt toẹt cây củi qua một bên, ngồi thu lu một góc hận đời. Đang chết ngon lành thì hệ thống thổ tả gọi hồn mình ra đây đặng chịu khổ, càng nghĩ càng muốn bóp chết nó.

Sóc mập liếc thấy thời cơ dụ dỗ đã đến, cần hành động nhanh.

- Có pháp thuật việc nhóm lửa sẽ dễ như không. Ký chủ sở hữu linh căn tại sao không tu tiên.

- Câm miệng! - Vĩnh An hét lên, túm lấy hệ thống ném qua một bên. Đã vô dụng lại còn lắm mồm.

Mặc dù có cái chăn rách hộ thân, nhưng cậu vẫn cảm thấy khá lạnh, cần hơi lửa cho ấm áp, còn có thể nướng đồ ăn. Nghĩ tới đây, Vĩnh An bất tri bất giác nhìn con sóc, nuốt nước miếng. Sau đó cậu nhặt lại cây củi tiếp tục công việc.

Vĩnh An cặm cụi nửa ngày cuối cùng cũng nhóm được lửa, sau đó nằm vật ra thở dốc. Con sóc mon men bò gần đống lửa, cậu thấy vậy chộp cổ nó, thật thà hỏi.

- Mày là máy thật à? Sao tao ngửi thấy mùi thịt.

- Trăm phần trăm là máy, không thể ăn. - Hệ thống cụp đuôi xuống. Sao nó lại xui xẻo vậy đến vậy? Gặp phải ký chủ có mạch não nhấp nhô khó lường kiểu này, đời nó chắc chắn còn đen hơn chị Dậu.

- Vậy thì đi làm mồi nhử.

Vĩnh An bắt nó đứng ở ngoài cửa động, bản thân mình thì đi đào cái hố để bẫy thú, hy vọng vùng này có động vật ăn thịt loại nhỏ.

Chờ cho đến gần tối, một con mèo rừng ham mồi sập bẫy. Cậu đem chiến lợi phẩm đi nướng mọi, hương thơm bốc lên nghi ngút. Khi bụng đang đói thì ăn gì cũng thấy ngon. Vĩnh An ngấu nghiến chén hết phần tư con mèo. Phần còn lại cậu cất đi, để dành làm lương khô đi đường.

Ngày dài cuối cùng cũng kết thúc. Vĩnh An mệt mỏi nhắm mắt lại, mong rằng mình sẽ được yên thân.