Tiếng thét kinh thiên động địa làm cả khán đài bừng tỉnh. Mặt mày ai nấy đều u mê, ngơ ngác nhìn nhau chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Cảnh vật tự nhiên biến đổi. Nền gạch lầy lội hoàn trả lại nguyên trạng. Bầu trời trong xanh như chưa từng tồn tại cơn bão ở đây. Rừng cây vẫn nguyên vẹn như trước. Không khí khô ráo trong lành, gió dữ trở nên hiền hòa dịu nhẹ.
Đại Dương đứng chôn chân tại chỗ. Mới qua vài giây ngắn ngủi mà sắc thái trên gương mặt anh tuấn biến đổi rất đa dạng, từ ngạc nhiên chuyển qua đau đớn đến cuối cùng là tức giận tột cùng. Hai tay hắn cuốn chặt vào nhau, các khối cơ căng cứng, giật giật liên hồi. Đôi mắt âm u như địa ngục, tỏa ra sát khí làm người ta sợ hãi.
Xác chết trên tay hắn biến mất. Thay vào đó là Vĩnh An nguyên nguyên vẹn đứng trên võ đài. Quần áo sạch sẽ, mái tóc gọn gàng chỉnh chu. Hai tay khoanh trước ngực, cả người toát ra hương vị điền nhiên tự tại.
Ba đứa bạn gào khóc bỗng chốc chuyển sang cười mỉm tủm tỉm.
Mấy vị giáo sư khôi phục lại thần trí trước nhất. Bọn họ xấu hổ nhìn nhau, già đầu còn bị một thằng nít ranh dắt mũi vào ảo trận.
Mạnh Nguyên cười cười nhìn qua Xuân Trường nhắc nhở:
- Kết quả trận đấu phân xử thế nào? Khá rắc rối đấy.
Nếu căn theo luật, Đại Dương bước xuống võ đài trước là kẻ thua cuộc. Tuy nhiên, Vĩnh An lại ăn gian, dùng ảo trận để lừa người ta đi xuống. Xử cho cậu thắng cũng không ổn.
Trên khán đài bắt đầu nổ ra tranh cãi, không nên nào chịu nhường bên nào. Gay cấn nhất là khu vực cá cược, kèo nào cũng tự cho là mình thắng, nhào vào đòi linh thạch từ nhà cái.
Để ngăn chặn ẩu đả xảy ra, giáo sư Xuân Trường vội vã ổn định tình hình.
- Tất cả mọi người giữ trật tự. Sau mười phút nữa ban trọng tài sẽ công bố kết quả.
Dứt lời, ông bước nhanh về phía ba vị đồng nghiệp để trưng cầu ý kiến. Sau vài phút bàn bạc, cả bốn vị giáo sư đều đồng tình phân xử phần thắng nghiêng về Đại Dương. Nhưng nói thế nào để ổn định đám đông mới là đau đầu.
Khán giả hai bên vẫn say sưa hô to tên người mình ủng hộ. Xuân Trường một lần nữa yêu cầu bọn họ im lặng trong giây lát, ông ôn tồn mở lời:
- Tôi đại diện cho ban trọng tài công bố kết quả như sau. Đại Dương bước xuống võ đài trước, tuy nhiên Vĩnh An cũng phạm luật. Vì thế kết quả sẽ dựa trên điểm số.
- Do hai bên chưa thực sự đánh nhau nên điểm số mỗi bên là không - không. Thêm vào đó Vĩnh An dùng ảo trận bị trừ hai mươi điểm. Kết quả cuối cùng Đại Dương là người chiến thắng trong trận đấu ngày hôm nay.
Xuân Trường nhìn về phía Vĩnh An, ông hỏi:
- Em có khiếu nại gì về kết quay hay không?
- Dạ không. - Cậu rành rọt trả lời.
Đại Dương vẫn đứng im như bản thân bị hóa đá. Đây là cảm giác của người chiến thắng sao? Một chút vui vẻ tự hào cũng không có, mục đích ban đầu cũng hóa hư vô. Hắn đã quá coi thường Vĩnh An, cứ tưởng cậu ta là con rối ngốc, dễ dàng đè đầu cưỡi cổ. Nào ngờ chính mình mới là đứa khờ khạo.
Nghe được kết quả trận đấu từ trọng tài, tranh cãi lại tiếp tục nổ ra. Phe nào cũng có lý riêng của mình. Bên Đại Dương đồng tình với ban trọng tài. Phía ủng hộ Vĩnh An cho rằng cậu bị xử ép, bày trận pháp cũng là một loại thực lực. Tại sao lại không cho dùng? Từ vấn đề này lại phát sinh yêu cầu đổi luật thi đấu.
Giáo sư Xuân Trường buộc phải dùng đến biện pháp mạnh để giải tán đám đông. Mọi người lục tục kéo nhau ra khỏi đấu trường, thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh đôi co qua lại.
Nhóm bạn chơi thân với Đại Dương tranh thủ chạy qua chúc mừng hắn. Bọn họ vẫn theo lệ cũ kéo nhau lên vũ trường ăn mừng. Gương mặt hắn đến giờ này trông vẫn khó coi vô cùng. Thắng trận theo cách vớ vẩn nhất còn chưa nói, nhiệm vụ thất bại mới là chuyện lớn. Con đường phía trước mịt mờ không lối thoát, hắn chẳng muốn nghĩ đến nữa, bước chân rệu rã rời đi cùng mọi người.
Hải Vân đứng trên khán đài nhoẻn miệng cười, vẫy tay với đấu sĩ thua cuộc. Vĩnh An hớn hở đáp lại cô nàng sau đó chạy nhanh qua với tụi bạn. Đôi chân chưa bước được mấy bước liền nghe Mạnh Nguyên thông báo:
- Thầy hiệu trưởng muốn gặp em. Nhanh lên đừng để ngài đợi.
Vĩnh An cụt hứng, bảo ba đứa bạn đi về trước, còn mình thì đi theo phía sau trợ giảng. Bọn họ đi qua một dãy hành lang dài, hai bên tường được sơn màu vàng đất. Phía bên tay trái là hàng hoa sứ, thân cây xù xì, hoa trắng tinh, tỏa mùi thơm ngát. Điểm đến của họ nằm ở cuối con đường. Khi cả hai tới nơi, của phòng tự động mở ra, Trương Tam Phong chờ sẵn ở bên trong.
- Em ngồi xuống đây. - Hiệu trưởng ra hiệu cho cậu lại gần.
Mạnh Nguyên hiểu ý, bước ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người trò chuyện.
Đây là lần đầu tiên Vĩnh An gặp trực tiếp hiệu trưởng, nét mặt của ông ta thật mờ nhạt chẳng gây nổi ấn tượng với cậu. Điểm nhấn duy nhất là bộ râu bạc phơ, lơ thơ mấy cọng nhìn rất nửa vời. Có lẽ ông cố xây dựng hình ảnh tiên nhân xưa cũ, nhưng tiếc là chưa được trọn vẹn.
Đợi chờ cậu học trò yên vị trên ghế, hiệu trưởng mới bắt đầu hỏi chuyện.
- Trò tu luyện đến đâu rồi?
- Dạ, luyện thể đỉnh phong.
Hiệu trưởng gật gù, mấy sợi râu được thể phất phới qua lại. - Tam linh căn vạn biến, tốc độ như vậy đã rất nhanh. Trò có biết vì sao tôi mời em lên đây không?
Vĩnh An thẳng thắn trả lời:
- Vì em dựng ảo trận.
- Vì hai trăm năm qua em là người đầu tiên phạm luật. - Tam Phong nhấn mạnh. Ông trở tay rót trà xanh ra tách, đẩy về phía cậu một phần, cẩn thận quan sát học trò rồi mới nói tiếp. - Nhà trường đã phong ấn toàn bộ mạch linh khí xung quanh đấu trường, đấu sĩ không được mang theo linh thạch. Trong điều kiện ngặt nghèo đó em vẫn dựng được trận pháp. Tôi ngồi đây và rất chờ mong em giải đáp.
Vĩnh An nâng tách trà lên, cảm giác ấm nóng truyền đến hai đầu ngón tay. Mùi trà thoang thoảng, cậu hít một hơi, chắc chắn không ngon bằng trà người kia pha. Nghĩ đến đây, Vĩnh An bất giác tụt hứng nếm thử, ngẩng đầu lên trả lời ông.
- Ngài quên một yếu tố, đó là con người.
- Trò dùng linh lực của tu sĩ để bày trận? Việc này đúng là có thể làm được. Nhưng làm sao trò có thể thuyết phục được mấy tu sĩ đó giúp đỡ. Quan hệ của Đại Dương rất rộng. Còn trò, hình như chỉ thân quen vài người.
Làm gì mà rắc rối đến thế, chỉ cần ba đứa bạn phối hợp với cậu, lừa bọn họ là được mà. - Em thành lập hai ảo trận. Ảo trận thứ nhất nhằm vào một nhóm tu sĩ đã chọn trước, đẩy họ vào ảo giác đang tu luyện, từ đó lấy được linh lực. Sau đó mượn nguồn linh lực này dựng ảo trận thứ hai, bao trùm cả đấu trường, mục tiêu là nhằm vào đối thủ. Ảo ảnh mà tất cả mọi người được xem là của Đại Dương.
- Hai ảo trận chồng lên nhau? - Trương Tam Phong phải rất kìm nén để tránh bị thất thố trước mặt học trò.
Vĩnh An thản nhiên gật đầu xác nhận thông tin. Việc này đâu có gì lạ, cậu làm nó hằng ngày. Trận này dễ dàng thành công một phần vì có Vạn Linh trận. Ngày hôm qua nó bỗng nhiên hoạt động lại, còn thăng cấp nữa chứ, hóa hình linh trí thành chú rắn nhỏ màu trắng xinh xắn. Con rùa hay khóc nhè kia vừa nhìn thấy là bám riết lấy nó. Có nó cậu đỡ nhọc công tính toán. Ngoài ra, phải kể đến công trạng của nhóm bạn. Nếu như không có họ giả vờ đóng kịch, lùa tu sĩ có linh căn phù hợp qua một góc, thì sự này khó thành.
Hiệu trưởng gật gù, ra vẻ đã rõ lý do. Đồng thời với cương vị là người đứng đầu học viện, ông căn dặn:
- Lần sau trò không được phạm luật nữa. Hiểu chưa?
Đùa sao! Ngoan ngoãn nghe lời rồi ai đền mạng cho cậu? Vĩnh An chẳng kiêng dè trả lời lại với hiệu trưởng:
- Em sẽ làm theo cách của mình. Học viện có quyền phân xử theo quy định đã đề ra. - Giống như kết quả ngày hôm nay, dù bị xử thua cậu cũng không oán. Nhưng yêu cầu Vĩnh An phải răm rắp làm theo luật lệ người khác đặt ra thì quên đi. Đúng - sai từ miệng người đời, đôi khi phải đem lương tri ra so sánh. Chỉ cần nhìn lên không thẹn với trời, nhìn xuống không thẹn với lòng, còn quy định của kẻ khác vì sao phải là ràng buộc của cậu?
Hiệu trưởng không nói gì thêm, hờ hững đáp lại lời chào của Vĩnh An, rồi để cậu lui ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, Trương Tam Phong ngồi dựa vào ghế, trầm tư suy nghĩ. Học viện từ trước đến nay nhân tài lớp lớp. Nổi bật nhất trong những người đó là Lệ Thiên. Rất tiếc, đạo tu đã đánh mất tài năng này. Tệ hơn nữa hai bên còn trở mặt thành thù.
Giờ đến lượt Vĩnh An... Ông vuốt vuốt bộ râu lơ phơ của mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn về xa xăm. Bên trong cậu học trò này ẩn chứa một con ngựa bất kham. Nhìn qua tưởng dễ thuần phục, nhưng trên thực tế có thể bị nó hất tung bất cứ lúc nào.
Rút kinh nghiệm sự việc trong quá khứ, ông sẽ không để chuyện tương tự xảy ra với Vĩnh An. Bởi vì cậu học trò này còn nguy hiểm hơn cả Lệ Thiên. Với thiên phú về mặt trận pháp, chỉ cần cho Vĩnh An đủ linh khí, cậu ta có thể tiêu diệt toàn quân. Ma quân có thể dựa vào nội lực giết chết người mạnh nhất của đạo tu. Còn Vĩnh An có thể nhờ vào ngoại lực lật đổ cả chính đạo. Nội lực có giới hạn, ngoại lực là vô biên.
Đến giờ nhớ lại hình ảnh gật đầu nhẹ nhàng của học trò mà ông còn rùng mình. Điền nhiên như vậy hẳn cậu ta đã từng làm rất nhiều lần.
Mỗi một loại trận pháp sẽ có hình dạng nhất định và mức độ giao động linh khí khác biệt. Khi kết hợp trận pháp phải đảm bảo các xung linh lực không va đập vào nhau, để tránh gây ra hiện tượng tự triệt tiêu hoặc là nổ tung mãnh liệt.
Từ xưa đến nay chưa ai từng nghĩ đến việc chồng hai ảo trận lên nhau, người ta chỉ kết hợp ảo trận với các loại khác. Trong các loại trận pháp, ảo trận có đồ thị giao động linh khí phức tạp nhất, nó bao gồm hàng loạt đường gợn sóng ngang dọc. Để tìm ra vị trí thích hợp đặt hai ảo trận, sao cho xung linh lực không va đập vào nhau gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Vậy mà cậu nhóc này dựng nó trước mặt hàng ngàn người. Khó tưởng tượng hơn nữa là cậu phải đợi cho tu sĩ chọn trước ổn định chỗ ngồi, sau đó mới có thể bắt đầu thực hiện. Thời gian chuẩn bị xem như bằng không.
Kỳ tài cỡ này, Châu Thanh coi trọng cũng không có gì lạ. Ông thấy mình vừa thông suốt mọi chuyện và tự trách bản thân đã hiểu lầm giáo sư. Không riêng gì ông, cả xã hội này nợ Thánh nhân một lời xin lỗi.