Chán Đời Sống Lại

Chương 99: Ghen tuông



Bên ngoài cửa sổ, sắc trời nhờ nhợ u ám, sương mù giống như bức màng khổng lồ phủ lên mọi vật. Bầu Không khí lặng yên như tờ, cơn gió lạnh lãng đãng lướt qua căn phòng, thổi tung vài trang sách rồi lại lật về vị trí cũ. Vĩnh An co mình lại, khép mắt ngủ ngon, kề bên là nụ hôn bỏng cháy từ từ hạ xuống. 

Sau lưng cậu, không gian mở hở ra một khoảng hở đen kịt, Lệ Thiên lừng lững xuất hiện. Nhác thấy tư thế của hai người trước mặt, ánh mắt Ma quân tối đen như hắc thạch, nhanh như cắt điều khiển linh lực gô cổ tình địch nhấc bổng lên cao. Đồng thời rạch một đường thẳng băng từ ngực xuống tận bụng, máu tươi phun ra, thấm đẫm vào bộ quần áo. Anh truyền âm đe dọa: 

- Để bổn quân moi gan mày ra xem nó bao lớn. 

Hoài Bách lại chẳng mảy may sợ hãi, vẻ mặt thậm chí còn tỏ ra sung sướng, ngoài miệng ranh mãnh kêu cứu: 

- Anh An cứu em. Ma quân bại lộ chuyện lén lút gặp Trúc Khuê, muốn giết người diệt khẩu. 

Vĩnh An giật mình thức giấc, bắt gặp cảnh tượng nó bị phanh ngực, máu tươi trào ra, chảy tí tách xuống nền nhà. Cậu lập tức kinh hồn bạt vía. Hồi xưa mẹ cũng bị người ta phanh ngực thế này để moi tim ra ngoài. Không! Không thể để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa. Dây tơ hồng như mãng xà đỏ rực lao vào tấn công ma quân. Song song với việc đó, chủ nhân của nó bật dậy cướp người từ tay Lệ Thiên, ánh mắt giận dữ: 

- Đừng! 

Rồi hùng hổ bế người đi mất. 

Hải Vân và Hiền Minh thấy có động lớn vội vàng chạy vào. Cô ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cặp này hôm trước vừa dính như kẹo kéo, sao giờ lại đối chọi với nhau gay gắt đến thế. Người còn lại trong phòng thì máu chảy khắp nơi. Cô bèn nhìn qua người yêu. - Chuyện này là sao? 

Cảnh sát trưởng lắc đầu. - Chắc là ghen tuông. 

Lệ Thiên bất động như trời trồng, không ngờ em nhà lại phản ứng mãnh liệt như thế. Chĩa kiếm vào nhau, việc mà từ trước đến nay ma quân không thể ngờ tới... Mà lại là vì một người khác. Rốt cuộc, trong lúc vắng mặt đã xảy ra chuyện gì? Hay là... 

Hai người còn lại trong phòng bị sát khí của ma quân dọa cho hít thở không thông, nán lại đây thêm nữa thì thể nào cũng chết oan. Bộ đôi vội vàng nháy nhau đuổi theo thằng bạn. 

Vĩnh An bế Hoài Bách quay về phòng riêng, đặt người nằm xuống giường rồi rối tung rối mù. Thần trí mơ hồ mông lung, bàn tay run rẩy cầm khăn cố ấn chặt vào chỗ chảy máu. Mà vết thương lại quá dài, cho nên bịt chỗ này, chỗ kia lại trào ra. Cậu cuống lên thật sự, miệng liên tục lẩm bẩm "Đừng chết, đừng chết..." 

Nó được nước làm tới, rên rỉ thê thảm, cả thân người vô tình hữu ý vặn vẹo để máu chảy nhiều hơn, mặt mày tái nhợt như sắp lìa khỏi cõi đời. 

Hiền Minh chứng kiến toàn bộ màn kịch, nghi ngờ trong lòng ngày một tăng cao. Người khác nhìn sơ là hiểu ngay thằng nhóc kia cố ý xé bé thành to. Điều đáng ngạc nhiên nhất là thái độ của Vĩnh An, bình thường thằng này đâu phải là hạng ngu ngơ dễ lừa, thậm chí trong một số chuyện còn rất tinh tường. Sao tự nhiên lại biến thành gà mái mắc đẻ thế này. Cảnh sát trưởng vò đầu bứt tóc. Cuối cùng là có ẩn tình gì sao? 

Hải Vân thì khác, cô vốn rất ít kiên nhẫn, hơi đâu mà đoán già đoán non. Tiểu thư Bạch gia một hai bước đến chen ngang, giật lấy chiếc khăn từ trong tay thằng bạn, miệng nói như quát: 

- Để tớ! 

Cùng lúc liếc mắt nhìn nó: 

- Không mau dùng linh lực chữa thương. Em quên mình là tụ đan rồi hả? 

Kế đó nháy mắt với người yêu. Hiền Minh hiểu ý kéo Vĩnh An ra ngoài cho khuất mày khuất mặt. 

- Cậu sao thế? Bộ thích thằng nhóc đấy hả? 

Lúc này Vĩnh An mới hơi hơi hoàn hồn. - Không, tớ chỉ lo Hoài Bách bị chết. 

Hiền Minh vỗ vai thằng bạn cười ha hả:

- Chết cái gì? Nó cũng là tu sĩ tụ đan. Mấy vết thương này xi nhê gì? Tớ nghĩ người cần lo là ma quân kia kìa. Xưa nay anh ta không hành xử lỗ mãng, bên trong chắc có ẩn tình gì đó. Với lại lúc nãy cậu ra tay rất mạnh. Anh ta lại không muốn đỡ đòn...

- Hả? Rất mạnh sao? - Vĩnh An như bị dội gáo nước lạnh, người tỉnh hẳn ra. 

Hiền Minh nửa đùa nửa thật. - Ừ! Thấu tim luôn rồi. 

Cậu rùng mình, trong người lạnh toát từ đầu đến chân. Giờ bình tĩnh nghĩ lại, mới thấy hành động lúc nãy quá ư là bậy. Nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ không ngờ lại gây tổn thương cho anh nhà. 

Điên! thật sự là điên! 

Nếu là ngược lại, bản thân bị người tin tưởng nhất gây thương tích thì sẽ thế nào? Chắc chắn là đau lòng đến chết. Cậu chạy vội lại căn phòng khi nãy, trong lòng khấn vái cầu anh đừng bỏ đi. 

Đến nơi, Vĩnh An thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân ôm chầm lấy tấm lưng ma quân. - Dạ Ca...

Lệ Thiên bất động đứng đó, tư thế chẳng có gì thay đổi so với lúc trước. Ánh mắt thâm sâu khó lường, cảm xúc nén ngược vào trong, cả người cứng đờ như tảng đá. 

Nhịp tim bắt đầu nhảy nhót lung tung, lần này chọc giận anh nhà thật rồi, vòng tay cuống quýt siết lại. - Dạ Ca...

Người ta vẫn không thèm đáp lại. 

Vĩnh An lo hơn nữa, rũ mắt nhìn mấy vết hằn lõm sâu vào da, lòng dạ bỗng dưng nhói nhói. Đằng sau không được thì chuyển sang đằng trước, tiếp tục mặt dày dụi đầu vào lồng ngực ai kia:

- Dạ Ca... Em đau! 

Lệ Thiên biết thừa em nhà có đến mười phần là kiếm chuyện nhõng nhẽo. Tuy nhiên, nghe đến chữ "đau" ma quân làm sao đành lòng làm ngơ. Anh nhìn xuống, ngữ điệu cố tình lạnh lẽo: 

- Đau chỗ nào? 

Cậu kéo đôi tay hững hờ đến sát eo mình, miệng cong lên: 

- Đau chỗ này. 

Đôi tay ấy lập tức phối hợp khép chặt vòng vây.

Con cún ranh mãnh được thể để ngón tay lên môi: 

- Chỗ này cũng đau. 

Lệ Thiên hít mạnh một hơi, cúi xuống, xoa dịu cơn đau bằng nụ hôn bạo lực. Chiếc lưỡi mềm mại như con rắn hung hăng xâm chiếm từng tấc phúc địa ngọt ngào. Vĩnh An chẳng hề kém cạnh, chân kiễng lên cao, vòng tay quanh cổ anh nhà, môi lưỡi hùa theo nồng nhiệt. Ma quân hôn đến rỉ máu mới nỡ rời ra. Để rồi tiếp tục dây dưa hôn xuống yết hầu, dừng lại cắn mạnh vào xương quai xanh, cố ý lưu lại dấu răng trên đó. Cậu rên lên nhỏ nhỏ, ngửa cổ ra như muốn dâng thân thể vào miệng hùm xám. Ma quân bất chợt cắn mạnh vào nụ hoa bé xinh nấp sau lớp áo.

"Ư", cảm xúc bỗng chốc vỡ òa, cơ thể tự động miết sát vào anh. Chiếc lưỡi ướt át thừa thắng xông lên, kết hợp với đồng đội vừa cắn vừa nút. Cảm giác đau đau tê tê gần như đánh gục thần trí, cơ thể rạo rực xốn xang. Thúc đẩy cậu cướp lấy quyền chủ động, môi lưỡi gian manh đùa qua giỡn lại vành tai anh nhà. 

Lệ Thiên bị ghẹo càng thêm hưng phấn, mạnh mẽ áp cậu xuống dưới nền đất lộn xộn giấy tờ. Mùi sách vở luẩn quẩn đâu đây như thúc đẩy cuộc yêu thêm phần hoang dại. Bàn tay rắn rỏi vội vã xé toạc áo lớp áo mỏng manh, phô ra thân hình săn chắc gợi cảm. Anh miết mạnh lên làn da trắng trẻo, để lại biết bao dấu yêu đo đỏ. Cậu ngứa ngáy khắp cả cơ thể, đảo người trở lại, đặt anh nhà nằm hẳn dưới thân, giấy tờ rên lên sột soạt theo từng chuyển động của cả hai người. Vĩnh An dừng lại nhìn anh khiêu khích, sau đó tiếp tục đặt xuống nụ hôn chiếm hữu mãnh liệt. Ma quân nóng người tấn công càng mạnh, hai tay liên tục dày vò ngắt nhéo nụ hoa bé dại.  Âm thanh nỉ non trộn lẫn hơi thở nặng nề, tựa hồi trống thúc dục Lệ Thiên mau mau hành quân ra trận. Anh bóp mạnh bờ mông căng tròn, giọng nói nhiễm men tình trở nên trầm đục:

- Dám quyến rũ anh. Em tính chịu phạt thế nào? 

Vĩnh An mỉm cười, gục xuống cắn nhẹ vào dái tai anh nhà, thì thầm rót mật vào tim: 

- Chiều anh đến cùng.  

Lệ Thiên vừa lòng đẹp ý nhấc bổng em nhà đứng dậy theo mình. Dằn mặt tình địch như thế là đủ, chuyện giữa hai người anh không có thói quen bày ra trước mắt thiên hạ. Không gian vô thanh vô tức mở ra lối đi tăm tối, đưa cả hai trở về tổ ấm của riêng mình.

Cùng lúc đó, Hiền Minh cũng tranh thủ kéo Hải Vân ra ngoài tâm sự. Còn lại một mình trong phòng, Hoài Bách lập tức dừng lại mấy trò ăn vạ, bực dọc xoay người nằm quay mặt vào tường. Ngón tay mân mê mặt dây chuyền đã tắt ngấm tín hiệu, ánh mắt thâm sâu khó dò, miệng cứ lập đi lập lại mấy từ vô nghĩa. 

*****

Quay lại với cặp đôi Vĩnh An. 

Hai người xa nhau đã lâu, nhớ nhau cũng nhiều, giờ đây gặp lại như trời nắng hạn đụng cơn mưa rào. Thêm đợt áp thấp nhiệt đới vừa rồi thổi bùng cảm xúc yêu đương. Biến thân thể nóng bỏng thành hai cơn lốc xoáy, nồng nhiệt quấn quýt vào nhau, cuốn phăng đồ đạc xung quanh thành bãi chiến trường lộn xộn. Lệ Thiên rũ bỏ dáng vẻ điềm đạm thường ngày, hóa thành kẻ điên chiếm hữu hạng nặng, hăng say đưa thoi dệt lụa trên tấm thân em nhà. 

Vĩnh An hoá thành thiêu thân lao vào lửa tình, si mê uyển chuyển theo nhịp điệu nồng cháy. Cậu yêu một ma quân điềm đạm chỉnh chu. Càng yêu hơn một Lệ Thiên mất hết lý trí cuồng dại chôn sâu vào mình. Cho dù anh có biến thành người thế nào đi chăng nữa, yêu vẫn mãi là yêu. Thiên hạ bảo như vậy là u mê... Còn cậu nguyện một đời không bao giờ bừng tỉnh. 

- Bé con... - Lệ Thiên ngừng lại, hạ thấp giọng rủ rỉ.

Vĩnh An hướng mắt về anh, thái độ ngoan ngoãn chưa từng có. - Dạ! 

Anh chầm chừ rất lâu, dường như muốn ngừng thở mới hỏi trọn câu: 

- Em... với thằng đó là thế nào? 

- Chẳng là gì cả... Nhìn vào mắt em xem, anh thấy gì trong đó?

Lệ Thiên nhìn xuống, đôi mắt xám trong suốt phản chiếu duy nhất một hình bóng. - Thấy anh. 

Cậu ôm lấy anh, đôi mắt khép hờ, nũng nịu cọ má vào lồng ngực phía trên, hai chân vẫn còn quấn quanh vòng eo nổi từng múi cơ khoẻ khoắn:

- Anh hiểu chứ? Anh không cần phải giữ em, em biết tự giữ mình. Về Hoài Bách, em chỉ có cảm giác như ở gần mẹ, ngoài ra không còn gì khác.

Ma quân mỉm cười, dùng lưỡi khiêu khích đóa hồng liên bên mang tai. 

- Bé ngoan, muốn nhận thưởng không? 

Cậu vô tư hỏi lại: 

- Anh không muốn nghe cho hết câu chuyện? 

Lệ Thiên tinh quái trả lời. - Phần thưởng này rất lâu, em có thể vừa tận hưởng vừa kể chuyện. - Sau đó tranh thủ thúc mạnh. 

- Ưm... Ăn... gian. - Vĩnh An tròn mắt lên án. Đúng là ép người quá đáng, lo rên còn chưa xong, ở đó mà kể. Nhưng... Cơ thể lại không hề có ý phản đối, động tác còn có phần mời gọi hơn trước. 

Ma quân hưng phấn thưởng cho em nhà đến khi mệt nhoài mới thỏa mãn kết thúc. Anh xoay người nằm xuống kế bên, vòng tay gom cục thương vào lòng, vừa ân cần xoa bóp, vừa nghe thuật lại đầu đuôi câu chuyện. 

Khi đã hiểu rõ chân tướng việc, Lệ Thiên trầm ngâm suy nghĩ. Đầu thai mà vẫn giữ được thói quen cũ là câu chuyện hoang đường xưa nay chưa từng xảy ra. Còn nếu không phải vậy thì là gì? Tất cả những thói quen đều trùng hợp thì đâu phải là ngẫu nhiên. Vĩnh An chưa bao giờ nói dối... Cho nên vấn đề chỉ nằm trên người thằng kia. Nghĩ đến đây, anh cẩn thận dặn dò: 

- Từ nay em không được ở một mình với nó nữa biết chưa? 

Cậu gật đầu đồng ý, nằm nhắm mắt lim dim không nói gì thêm. 

Lệ Thiên lại hỏi tiếp. - Em không thắc mắc anh đi gặp Trúc Khuê làm gì? 

- Em tin anh, nên chuyện này không cần thiết. 

Lệ Thiên thâm thúy cúi đầu nhìn xuống bờ mi cong vút. Hình như... bé nhà vừa khéo léo dạy anh một bài học đích đáng. Quả thật, không thể chăm chăm giữ người, chỉ mình mới tự giữ mình được thôi... Tình yêu cũng giống như chiếc mỏ neo kỳ diệu, nếu nó đủ nặng lòng người sẽ không trôi.  

- Dạ Ca... - Vĩnh An thỏ thẻ, ngữ điệu còn cố tình nhõng nhẽo. 

- Anh nghe! 

Cậu ngập ngừng một chút. - Anh đừng làm khó Hoài Bách. Chuyện nó giống mẹ em nghe có vẻ hoang đường. Nhưng còn chuyện nào hoang đường hơn chuyện em xuyên vào đây? Lỡ như...

Ma quân chần chừ, cuối cùng cũng đồng ý. Vì một thằng oách con mà phải làm căng với nhau thì không đáng. Anh hôn nhẹ lên trán em nhà, giọng trầm xuống:

- Thôi được!

*****

Vui một tí: 

Hoài Bách nhìn vết thương của mình rồi nhìn cặp đôi đang âu yếm nhau điên tiết hỏi tội tác giả:

- Trà xanh lên sàn có nhiêu đó là hết vai rồi hả?

Tác giả vô tôi gật gù:

- Không biết cách pha trà hả? Ban đầu là ngâm vào nước sôi, ép ra hết chất caffeine giúp cặp đôi hưng phấn ứ ừ ư thêm phần mãnh liệt. Rồi quăng vào thùng rác chớ giữ lại làm gì?

Hoài Bách "...."