Đưa con gái về xong, Nghiêm Húc Minh lái xe đi lung tung không mục đích trên đường, mãi đến tận khuya mới về nhà. Lầu dưới đang cãi nhau, nghe tiếng khóc xé lòng vọng đến, Nghiêm Húc Minh đi đóng cửa sổ. Đứng bên cửa sổ, trông thấy sân nhà cây cối um tùm, đen kịt mơ hồ, như một cái nôi nho nhỏ dịu dàng, có vẻ rất êm ái, anh bỗng nhiên như bị đầu độc, muốn bước qua cửa sổ, cứ như vậy rơi vào đó.
Như vậy, hết thảy đều có thể kết thúc.
Anh đứng bên cửa sổ hóng gió đêm một lát, cuối cùng bỏ ý niệm này. Tầng 15, rơi xuống sẽ hoàn toàn biến dạng, anh không muốn rời đi một cách khó coi như vậy.
Đóng cửa, căn phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gió nho nhỏ của điều hòa. Nghiêm Húc Minh mở ti vi, ngồi vào sô pha, cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng sợ.
Anh không lý giải được sự trông đợi của mình đối với cái chết. Anh trải qua gần hết những chuyện như bắt đầu, tiếp tục, chuyển đổi, kết thúc, khó có trải nghiệm nào mới mẻ hơn nữa, ngoại trừ cái chết là trò chơi cuối cùng còn lại. Anh rất tò mò, con người sau khi chết đi rốt cuộc sẽ như thế nào? Đi đến thế giới khác, đi vào vòng luân hồi mới, hay là như chủ nghĩa duy vật tuyên bố, cứ như vậy tiêu tan.
Chắc hẳn anh là một quái nhân. Bình thường mà nói, cuộc sống của anh được mô tả là ổn định, an nhàn, mọi người đều trải qua như vậy, cùng lắm thỉnh thoảng oán giận hai câu, anh dựa vào đâu mà cảm thấy chán nản?
Trên TV nhao nhao ồn ào, nội dung cũng đơn giản như nghìn lẻ một bộ phim khác, Nghiêm Húc Minh bất tri bất giác cuộn tròn trên sô pha ngủ thiếp đi.
Anh mơ một giấc mơ rất chân thực, trong mơ anh nhận được điện thoại của Ngô Dục, cậu nói nhìn thấy anh ở triển lãm manga, muốn bắt chuyện nhưng sợ anh không thích nên không dám. Nghiêm Húc Minh nói cho cậu biết, kỳ thực anh cũng đang tìm cậu. Người trẻ tuổi cười, cảm thán, sao lại trùng hợp như vậy. Nghe giọng nói hưng phấn của cậu trong điện thoại, lòng Nghiêm Húc Minh cũng tràn đầy vui vẻ.
Lúc tỉnh lại đã 2 giờ sáng, một lúc lâu sau, Nghiêm Húc Minh thậm chí vẫn chưa tin đó là một giấc mộng, anh nghe thấy tiếng chuông, cảm giác được điện thoại di động chấn động. Anh tắt TV, mở lịch sử cuộc gọi ra.
Không có. Lần cuối cùng trò chuyện của bọn họ là hơn hai tháng trước. Nghiêm Húc Minh tự giễu vứt điện thoại đi, không cẩn thận chạm trúng nút nào đó, điện thoại gọi đi, anh vừa định cúp máy điện thoại đã thông, bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của người trẻ tuổi.
Lúng túng ban đầu qua đi, Nghiêm Húc Minh phát hiện, giọng nói của đối phương khiến anh cảm thấy hoài niệm, nói không chắc trong tiềm thức, đó là thứ anh cần. Anh không biết nói gì, nhưng không nỡ cúp máy. Ngô Dục hình như cũng giống anh, cả hai đều trầm mặc.
"Vậy... ngủ ngon." Rất lâu sau đó, anh rốt cuộc cũng mở miệng.
"Ngủ ngon..." Ngô Dục ấp a ấp úng như còn có lời muốn nói, lát sau lại chốt lại thêm lần nữa, "Ngủ ngon."
Màn hình tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, Nghiêm Húc Minh hơi cảm thấy hối hận, chí ít anh nên hỏi thăm một chút, xem đối phương gần đây sống thế nào.
Thế nhưng hỏi làm gì? Nếu quyết định phân rõ giới hạn, sống tốt hay không tốt cũng không có liên quan gì tới anh.
Anh ngủ trên sô pha lạnh lẽo, sáng hôm sau nửa bên đầu đau như búa bổ, phải uống thuốc giảm đau, ở nhà nghỉ đến tận chiều mới đến trường học.
Dọc đường gặp kẹt xe, lúc đến nơi học sinh đã tan học, tụm năm tụm ba đi ra ngoài. Ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ trống trải, nhuộm vàng mặt đất.
Một người trẻ tuổi quanh quẩn trong hành lang, cậu mặc áo hoa văn sặc sỡ cùng quần bò màu nhạt, tóc búi hờ hững sau gáy, lộ ra cái cổ xinh đẹp vô ngần. Trang phục khoa trương như vậy, giả như là người khác, sẽ giống hệt lưu manh giang hồ, nhưng mặc lên người cậu lại cực kỳ thời thượng.
Vài tháng không gặp, Nghiêm Húc Minh vẫn nhận ra ngay đó là Ngô Dục. Ánh sáng rực rỡ khiến bóng lưng người trẻ tuổi có thêm một tầng sắc thái hư ảo, làm anh suýt chút nữa hoài nghi mình nhìn lầm.
"Ngô Dục?"
Người trẻ tuổi theo tiếng gọi quay sang nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Ngô Dục giống như điện giật dời mắt, dáng vẻ muốn nhìn anh lại không dám nhìn, sờ sờ gáy, "Chào thầy Nghiêm, tôi đến đón Từ Tử Lăng..."
Từ khi cô bé mật báo, tổng giám đốc Từ không phái Ngô Dục đến đón cô bé nữa, Nghiêm Húc Minh không biết vì sao hôm nay lại ngoại lệ. Anh không nghĩ sâu xa hơn, lần thứ hai nhìn thấy người trẻ tuổi, tim anh đập nhanh hơn, dường như có gì đó ngột ngạt đã lâu đang giãy dụa muốn nhảy ra ngoài.
Anh đi tới trước mặt người trẻ tuổi, cả người không dễ chịu, bước chân lại vững vàng.
Cô bé từ cửa sổ đang mở của phòng học nhìn sang bọn họ, nói lớn, "Chờ cháu sửa lỗi nhé, sắp xong rồi!"
Cô bé là học sinh cuối cùng, giáo viên phụ đạo đứng bên cạnh, cầm bút gõ gõ mép bàn, "Đừng xóa, mau viết đi."
Cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, hai người không khỏi mỉm cười. Bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hơn, Nghiêm Húc Minh hỏi, "Sao hôm nay lại là cậu tới vậy?"
Là Ngô Dục nhất định phải tới. Nhận được điện thoại của Nghiêm Húc Minh, Ngô Dục đã muốn gặp anh, thậm chí kích động tới mức hơn nửa đêm muốn đi nhà anh, nhưng cảm thấy mình giống như một tên cuồng theo dõi, thật dọa người, rốt cuộc cũng coi như kiềm chế qua một đêm. Hôm nay trong phòng tranh, theo quấy rầy nửa ngày, tổng giám đốc Từ mới đồng ý. Nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy Nghiêm Húc Minh, cậu lại rụt rè, "...Có phải tôi không nên đến không?"
Người trẻ tuổi ngước mắt nhìn anh, thái độ dè dặt khẩn cầu, đôi mắt bị ánh hoàng hôn chiếu rọi đến lấp lánh ánh nước, tựa như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Nghiêm Húc Minh không chịu được dáng dấp oan ức của cậu, bụng co giật như vừa trúng một quyền, chỉ nghĩ nên làm gì để cậu vui vẻ. Anh giơ tay lên, muốn ôm đối phương, lại ngại xung quanh có người qua lại, bèn ra dấu.
"Tôi có lời muốn nói với cậu."
Ngô Dục ngây ngốc đứng đó không phản ứng, Nghiêm Húc Minh đẩy cậu một cái, "Đến phòng làm việc của tôi đi."
"Được..." Ngô Dục nói với Từ Tử Lăng mấy câu, bảo lát nữa sẽ trở lại đón cô bé, rồi theo Nghiêm Húc Minh đi qua hành lang.