Chân Linh Cửu Biến

Chương 1446: Đạo đàn cơ tọa (2)



- Đây, đây là chân ngôn của Giao đạo nhân!

Đạo thanh âm đó nói xong, hai người đều đoạt được, liền đứng nơi đó suốt một nén nhang không nhúc nhích. Toàn bộ tâm thần đều dùng để thể ngộ một đạo chân ngôn Giao đạo nhân nói lúc trước.

Lục Bình gật đầu nói:

- Không sai, hơn nữa còn là bình luận về tu luyện công pháp liên quan Bằng Ly nhất tộc. Mặc dù chỉ có ít ỏi năm ba cầu, nghĩ đến người thu hoạch không nhỏ chứ?

Ân Thiên Sở nở một nụ cười khó thấy, rồi sau đó trịnh trọng đáp:

- Hoạch ích cả đời!

Tuy nhiên Lục Bình rất nhanh lại kỳ quái hỏi:

- Ngươi trấn áp thủ hộ ý niệm trong khối tảng đá này được không?

Ân Thiên Sở sửng sốt, đáp:

- Không có, chân nguyên ta mới vừa rót vào, chân ngôn của Giao đạo nhân liền vang lên!

Vừa nói, Ân Thiên Sở lần nữa đem chân nguyên xâm nhập đá vụn, cố gắng trấn áp thủ hộ ý niệm bên trong toái thạch. Nhưng lúc này đây vô luận như thế nào gã cũng không cách nào trấn áp thủ hộ ý niệm của Giao đạo nhân bên trong.

Lục Bình như có điều suy nghĩ, nói:

- Có khi quả thật vẫn phải xem cơ duyên!

Chưởng thứ tư vỗ xuống, hố đất đã sâu một trường. Lần này chẳng những Ân Thiên Sở, chính là Lục Bình cũng nhìn ngây người. Bởi vì lần này từ trong hổ đất bay ra ngoài không phải là vụn đất, mà là mưa đá vụn.

Ầm ầm, bảy tám khối Khánh Âm Toái Thạch bay ra từ bên trong. Ân Thiên Sở trợn mắt hốc mồm hỏi:

- Nhiều vậy?

Lục Bình sờ sờ càm, cũng là biểu lộ mặt mũi khó có thể tin, nói:

- Nơi này tựa hồ là một chỗ người khác chôn giấu Khánh Âm Toái Thạch, vô tình bị chúng ta tìm được.

- Người khác? Là ai chứ?

Ân Thiên Sở rất nhanh sau đó biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Đá vụn chôn phải sâu như vậy, hiển nhiên không phải là tu sĩ hiện đang ở đạo đàn thế giới chôn chỗ này, thậm chí không thể nào là mấy trăm năm đạo đàn thế giới mở ra gần đây, tu sĩ tiến vào bên trong chôn. Như vậy lại lịch của một đống đá vụn dường như cũng không đáng giá khảo lượng, dù sao không thể nghi ngờ chính là tiền bối tu sĩ vẫn lạc.

Hai người luống cuống tay chân thu vào tám khối đá vụn. Lục Bình càng nhất nhất tra xét, trên mặt vẫn lộ ra thần sắc thất vọng.

Thần sắc của Lục Bình cũng không lừa gạt được Ân Thiên Sở, gã không khỏi tò mò hỏi:

- Ngươi rốt cuộc đang tìm gì?

Lục Bình vỗ xuống chưởng thứ năm, một đống đất vụn bay ra, không có một viên Khánh Âm Toái Thạch, đáp:

- Một viên Khánh Âm Toái Thạch rất trọng yếu, ban đầu khi mới vừa tiến vào đạo đàn thế giới đã nghe được một tiếng chân ngôn của Giao đạo nhân. Khí tức của đạo chân ngôn đó cực kỳ mãnh liệt, cho ta dẫn dắt tương đối lớn, thậm chí mơ hồ chỉ ra cho ta đại khái phương hướng truyền tới chân ngôn. Vốn là ta cho rằng ở đạo đàn di chỉ, nhưng mà sau khi đến nơi đó ta mới phát hiện hơi có chút thiên cách, vì vậy tìm đến nơi này.

Đang nói chuyện, chưởng thứ sáu đã làm hổ đất nổ sâu ba trượng, nhưng vẫn như cũ không có bóng dáng của Khánh Âm Toái Thạch.

Không ngờ lại có thể thông qua chân ngôn tán phát lung tung trong đạo đàn thế giới tới xác định vị trí của Khánh Âm Toái Thạch, Ân Thiên Sở không biết nói gì cho phái. Dù sao sau khi đạo đàn sụp đổ không nghe nói có người có thể thông qua loại phương pháp này tới tìm Khánh Âm Toái Thạch.

Chưởng thứ bảy vỗ xuống, độ sâu của hố đất đạt tới bốn trượng, vẫn như cũ không có đá vụn bay ra. Chưởng thứ tám hạ xuống, độ sâu của hổ đất đạt tới năm trượng, Ân Thiên Sở nói:

- Không sai chứ, đã sâu như vậy rồi. Người nào không có chuyện làm lại đi chôn Khánh Âm Toái Thạch sâu như vậy?

Nhưng không chờ tới lúc Ân Thiên Sở nói xong, Lục Bình cũng đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, tung người nhảy tới đáy hố sâu năm trượng.

Ân Thiên Sở cúi người nhìn xuống đáy hố đất, thấy Lục Bình không ngờ ngồi xổm xuống lấy tay lau lau sạch đáy hố.

Một khối đoạn thạch vào khoảng một thước, lằn ranh còn xuất hiện hoa văn điêu khắc, không phải là Khánh Âm Toái Thạch vậy là cái gì.

- Đây là cái gì?

Ân Thiên Sở hỏi hiển nhiên không phải là Khánh Âm Toái Thạch, mà là đá vụn này dùng làm gì trên đạo đàn.

Lục Bình ở đáy hố cũng không ngẩng đầu lên, trầm ngâm chốc lát mới đáp:

- Cái này tám chín phần mười là một trong cơ tọa đoạn thạch của Giao đạo nhân đạo đàn.

Ân Thiên Sở nhìn đoạn thạch một thước vuông trước mắt, gã có chút kinh nghi bất định nói:

- Một khối Khánh Âm Toái Thạch to như vậy, bên trong tồn lưu thú hộ ý niệm của Giao đạo nhận xem ra sẽ không tăng lên theo chứ? Nếu ngươi có thể xóa sạch ý hết niệm bên trong, như vậy một khối đá vụn to này mang về môn phái, hoàn chỉnh Thượng Hải Chung đều đủ chế tạo hai ba miệng chứ?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

- Không, khối đoạn thạch này sẽ không dùng để chế tạo Thương Hải Chung, khối đá vụn này tự ta muốn lưu lại.

Ân Thiên Sở cũng lơ đễnh, nói:

- Đó tùy ngươi thôi, dù sao là do người tự mình phát hiện. Nhưng mà khối đoạn thạch này nhìn qua có vẻ như một cái ghế ngồi bị rơi vỡ một cạnh. Trên mặt hai chỗ điêu khắc hàng ngang bóng loáng cũng rất có ý tứ a. Ha, người xem điêu khắc giống nhưng không giống pháp tướng của người. Tuy nhiên thật sự là rất kỳ quái a, hình tượng điêu khắc này nhìn qua phải là Chân Linh chi giao chứ, nhưng sao lộ ra quái dị như vậy?

Ân Thiên Sở đã thấy qua Lục Bình pháp tướng chân thân. Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

- Đó không phải là Giao, mà là Long!

- Long? Long là cái gì, sao chưa từng nghe nói qua? Là một loại của Giao huyết mạch sao?

Lục Bình rất muốn nói Giao là một loại của Long huyết mạch, hơn nữa còn là một loại cáp thấp, thậm chí cũng sẽ không lấy được sự thừa nhận của Long chi nhất tộc, nhưng ô hắn cuối cùng vẫn giải thích:

- Hai người đồng nguyên bất đồng chủng, giống như Băng Ly cùng một dạng với Giáo.

Ân Thiên Sở “chợt hiểu ra”, nói:

- Ta đã nói rồi, ngoài khai thiên bẩy đại huyết mạch nếu tồn tại Bằng Ly huyết mạch chúng ta, nghĩ đến cũng chưa chắc sẽ không có những chủng tộc khác giống vậy không thuộc về khai thiên bảy đại huyết mạch.

Ân Thiên Sở xem ra, Lục Bình tỷ dụ dĩ nhiên là đem Long bỏ vào vị trí của Bằng Ly. Tuy nhiên Lục Bình đã lười giải thích nữa, những chuyện này giải thích rõ ngược lại sẽ thành phiền toái.

Ân Thiên Sở nhìn thấy Lục Bình đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở một khối đá được cho là lót đế của đạo đàn, liền hỏi:

- Kế tiếp đi nơi nào?

Lục Bình đang cố gắng lấy chân nguyên rỉ ra trong hòn đá, lại phát hiện thủ hộ ý niệm tích chứa trong khối tảng đá vượt qua xa những đá vụn khác. Lục Bình suy đoán coi như là mình cho gọi ra Long chi pháp tướng sợ rằng cũng chưa chắc có thể đã trấn áp hết ý niệm trong đó. Nếu như vậy, hắn muốn mang khối đá vụn ra khỏi đạo đàn thế giới là cả một vấn đề.

Trong giây lát nghe được Ân Thiên Sở hỏi thăm, Lục Bình cũng là sững sờ, đáp:

- Dĩ nhiên là hội họp cùng Thiên Thành sư thúc và mọi người rồi!

Ân Thiên Sở đắn đo nói:

- Không tìm một chút nữa sao? Lần này chỉ là mười khối Khánh Âm Toái Thạch, cộng thêm một khối của ngươi chính là mười một khối, cộng thêm một khối của Lưu sư huynh trước đó cùng bốn khối trong tay người chỉ là mười sáu khối Khánh Âm Toái Thạch. Nếu có thể tìm thêm đến mười sáu khối, như vậy tông môn có thể một hơi luyện thành bốn cái Thương Hải Chung, tạo thành một đạo thủ hộ đại trận, uy lực tất nhiên tăng lên gấp bội, đến lúc đó còn sợ gì ma la tai ương!&