- Huynh còn cười, sự tôn cùng với chưởng môn sư bá trước đó vài ngày còn hỏi thăm chúng ta vì sao còn chưa có hài tử? Ai nha, huynh còn cười, những năm gần đây huynh đông chạy tây đi. Chúng ta cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này thật dễ dàng trở lại Bắc Hải, nếu đợi đến lần sau, còn không biết huynh lại muốn đi nơi nào, đi bao lâu.
Huyền Hồ cùng Lục Bình chung một chỗ thời gian càng dài, tính tình cũng càng lúc càng dịu dàng, lần này nói vội vàng, thậm chí mang theo ba phần tức giận.
Lục Bình không dám trêu chọc nàng nữa, ôm lấy Huyền Hồ, nhẹ nhàng nói:
- Vẫn phải chờ một chút!
- Vì sao?
Huyền Hồ rất bất mãn, nhưng cũng chưa đường cho hắn giải thích.
Vẻ mặt Lục Bình nghiệm lại, đáp:
- Vì huyết mạch truyền thừa!
- Huyết mạch truyền thừa? Huyền Hồ rất không hiểu, nói:
- Ta và huynh không phải là yêu tộc đạo lữ, muốn huyết mạch truyền thừa có ích lợi gì? Coi như yêu tộc tu sĩ, cũng là những thất tổ đích truyền đỉnh cấp yêu tộc mới có thể có huyết mạch truyền thừa!
Lục Bình cười cười, nói:
- Ta bất đồng!
Thấy được Huyền Hồ thần sắc quái dị, Lục Bình vội vàng nói:
- Đừng, đừng, đừng hiểu lầm! Ta cũng không phải là yêu tộc tu sĩ, cũng không phải hỗn huyết hậu duệ của nhân yêu hai tộc, mà là bởi vì huyết mạch tự thân của ta, công pháp tu luyện thậm chí còn thần niệm, đều có chỗ bất đồng với tu sĩ tầm thường. Chút điều này là bí mật tự thân lớn nhất, đồng thời cũng là chỗ căn bản để hôm nay ta có thể có thành tựu thế này. Mà ta hy vọng những thứ đó tương lai có thể thông qua huyết mạch truyền thừa tới trên người đời sau, tương lai đường tu hành của bọn chúng cũng tất bình thản hơn.
Huyền Hồ hiển nhiên biết rõ người đàn ông bên cạnh mình là một đạo truyền kỳ như thế nào của tu luyện giới, cũng có thể đoán được trên người của hắn tất nhiên có những bí mật người khác không biết. Nhưng nàng thể nào cũng không nghĩ ra những bí mật này không ngờ sẽ trong huyết mạch của hắn.
Lục Bình hiển nhiên sẽ không đem thứ trên người hắn đem ra hết, đó là bởi vì thứ phát sinh trên người hắn có chút làm người ta khó có thể tin đến mức không thể tưởng tượng nổi. Một khi nói ra ngược lại giải thích không rõ hiểu lầm sâu hơn, còn không bằng nói ra một nguyên nhân sơ lược như vậy làm người tin phục.
- Đó, phải đợi tới khi nào?
Huyền Hồ đương nhiên tin tưởng người đàn ông của mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn chứa một ít thấp thỏm.
Lục Bình cười nói:
- Chờ nàng ngưng tụ pháp tướng, chờ ta lên cấp Thuần Dương!
- Thuần Dương!
Huyền Hồ mang theo một vẻ kinh ngạc, một tia không kiên định.
- Thế nào, không tin ta có thể vượt qua lần lôi kiếp thứ ba sao?
Lục Bình cười hỏi.
- Huynh chớ nói nhảm!
Huyền Hồ nhất thời không chịu nữa, không độ được lần lôi kiếp thứ ba vậy sẽ là kết quả gì? Đây không phải đang trù ẻo người đàn ông của mình chết sao? Nhưng, đây chính là Thuần Dương nha. Mặc dù Huyền Hồ có lòng tin lớn hơn nữa đối với Lục Bình, đối với một dạng tồn tại xa vời không thể chạm tới ở tu luyện giới, phải nói trong lòng nàng không nghi ngờ đó mới là nói láo.
Lục Bình nhẹ nhàng nói bên tại Huyện Hồ:
- Yên tâm, nếu không phải không có mấy thành nắm chặt, Lục Thiên Bình ta cuối cùng cũng sẽ không mạo nguy hiểm tuyệt hậu!
Hơi thở ấm áp oanh lượn quanh bên tại Huyền Hồ. Hơi thở đàn ông trên người Lục Bình giống như từng đạo một sóng biển mãnh liệt bao phủ lấy nàng trong đó. Hai người lại một lần nữa lăn lộn đến cùng nhau.
Một khoảng thời gian sau, Lục Bình sống trên Hoàng Ly đảo, thay phiên khảo giáo tu vi kỹ thuật của mấy vị môn hạ đệ tử, lúc rỗi rãnh thì luận đạo, cùng nhàn nhã tự đặc.
Cho đến một ngày một đạo pháp phù từ trên trời bay tới, bị Lục Bình đưa tay một chiêu cầm trong tay, sau khi từ biệt Huyền Hồ, liền hóa thành một đạo độn quang rời đi Hoàng Ly đảo.
Cùng lúc đó, trên Xích Vụ đảo của Bắc Hải tây bộ hải vực, Khương Thiên Lâm trấn giữ chỗ này nhướng mày, đưa tay rạch ra một đạo hư không trước người. Người đã đến trên mặt biển ngoài Xích Vụ đảo mấy chục dặm.
Một đạo độn quang từ xa đến gần, trực tiếp đập rơi vào trong nước biển ngoài Khương Thiên Lâm mấy trượng. Một tên pháp tướng tu sĩ cả người toàn máu giãy giụa chốc lát liền ngất xỉu trong nước biển.
Khương Thiên Lâm tiến lên quan sát người này chốc lát, lúc này mới “ồ” xong một tiếng, hỏi:
- Làm sao có thể là tiểu tử này?
- Long Hòe tiền bối, làm phiền tiền bối đợi lâu!
Độn quang rơi xuống bên ngoài trung ương Hoàn Vũ đảo, Lục Bình cáo lỗi với Long Hòe lão tổ sớm đã chờ chỗ này.
Long Hòe lão tổ nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Xem ra thực lực của người lại có một lần tăng lên rõ rệt!
Lục Bình cười cười, hỏi:
- Tiền bối lần này là vì Khánh Âm Thần Thạch mà đến phải không?
Long Hòe lão tổ thẫn thờ gật đầu một cái, đáp:
- Lấy thực lực của người cùng với tu luyện công pháp đặc thù, đương nhiên có thể mang ra mấy khối đá vụn!
Trong lòng Lục Bình chợt động, hỏi:
- Tiền bối biết được lại lịch tu luyện công pháp của vãn bối sao?
- Công pháp này bác đại tinh thâm, ngươi có thể tu luyện nhưng mà chỉ là một phần của hoàn chỉnh công pháp thôi.
Lục Bình vội vàng hỏi:
- Tiền bối có biết làm sao tìm được hoàn chỉnh công pháp không?
Long Hòe lão tổ lắc đầu đáp:
- Không biết!
Lục Bình nổi giận một trận, đem hai khối đá vụn vốn lưu tồn Giao đạo nhân ý niệm giao cho Long Hòe lão tổ, nói:
- Vốn lần này vẫn bối mang ra còn có mấy khối đá vụn, chẳng qua chỗ tông môn của văn bối cũng cần không ít, vì vậy chỉ có thể lưu lại hai khối cho tiền bối.
Long Hòe lão tổ đem hai khối đá vụn cân nhắc trong tay, trong tầm mắt thoáng qua một đạo sắc thái khó hiểu, trong miệng phun ra hai chữ, nói:
- Không sao!
Trong lòng Lục Bình ngâm nghĩ một phen, lúc này mới hỏi do:
- Văn bối có thể hỏi một chút không, tiền bối cầm đá vụn này có ích lợi gì? Vì để có thể mang Khánh Âm Toái Thạch ra khỏi đạo đàn thế giới, vãn bối không thể không xóa sạch hết Giao đạo nhân ý niệm tích chứa trong đây.
Sắc mặt của Long Hòe lão tổ vẫn như cũ không có một tia biểu lộ, tuy nhiên là từ trong tầm mắt ông ta đọc lên một loại biểu lộ tự cười như không, ngược lại khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
- Xóa sạch hết sao? Ý niệm của Khai Thiên Thất Tổ làm gì dễ dàng có thể bị các ngươi xóa sạch như vậy!
Lục Bình mặt lộ vẻ kinh ngạc, liền thấy trong tay của Long Hòe lão tổ bấm mấy đạo chỉ quyết, trong miệng mơ hồ đọc mấy đạo chú ngôn. Trong hai khối đá vụn đột nhiên đồng thời vang lên hai đạo ngôn ngữ khiến cho Lục Bình trợn mắt hốc mồm.
Hai đạo ngôn ngữ này Lục Bình rất quen thuộc, chính là tiếng vang ý niệm của Giao đạo nhân mà trước đây Lục Bình từng nghe đến bên trong đạo đàn thế giới.
Vào phút chốc hai đạo tiếng vang vang lên, Long Hòe lão tô giống như trúng phải định thân thuật vậy, treo đứng giữa không trung không nhúc nhích, tựa hồ bị hai đạo tiếng vang chấn cho bất tỉnh nhân sự vậy.&