- Đương nhiên là bởi vì Thủy Tinh cung không rãnh bận tâm, nhưng đợi đến thời điểm Thủy Tinh cung rảnh tay ra được thì sao?
Lục Bình hỏi:
- Ý của ngài là Thủy Tinh cũng sẽ trở lại Bắc Hải sao?
Tiêu Bạch Vũ chuyện đương nhiên đáp:
- Trừ phi có thể làm cho Thủy Tinh cũng biết khó mà lui. Nếu không lấy tính bướng bỉnh của Thủy Tinh cung, bọn họ sẽ cho rằng toàn bộ hải ngoại tu luyện giới đều là của họ.
Nhìn thấy Lục Bình im lặng, Tiểu Bạch Vũ nói tiếp:
- Hôm nay hải ngoại tu luyện giới trừ Thủy Tinh cung ra còn có chín tòa đại hình tông môn. Không biết người có từng phát giác, trừ Phong Lôi đảo cùng Tử Phù các là bám vào của Thủy Tinh cung thủ hạ. Còn dư lại bảy tòa đại hình tông môn thì chỉ có Chân Linh phải một nhà là bản thổ tông môn của hải ngoại tu luyện giới.
Lục Bình cả người sửng sốt, lại nghe Tiêu Bạch Vũ tiếp tục nói:
- Vô luận là Nam Hải bốn đại môn phái, hay Đông Hải Liệt Thiên Kiếm phái, Tiêu Dao các, truy tố bổn nguyên của họ, đều ở Trung Thố lẫn vào không nổi nữa, bị người chạy tới hải ngoại xây dựng lại tông môn. Mà bản thổ tông môn của hải ngoại tu luyện giới, Phi Linh đảo đã bị diệt bốn ngàn năm. Bắc Minh phân bằng chia rẽ ngươi cũng từng tận mắt chứng kiến. Nam Hải càng thêm ngay cả một nhà bốn thử đại hình tông môn cũng không có. Làm bổn thủ môn phái lớn nhất Nam Hải, Ngọc Lâm phái sớm đã đạt đến từ cách tấn thăng đại hình tông môn nhưng chưa hề kiến tạo bảo thuyền, cho đến khi cấu kết cùng người của Vũ Văn thế gia, muốn tấn thăng cấp bậc tông môn, nhưng không muốn đứt gãy quan hệ với Nam Hải bốn đại môn phái cùng Trùng Thiên các. Phách Quy nhất tộc lại ở chính giữa chen ngang một tay. Nam Hải đi thông Trung Thổ Phong Bạo Dương bị phong tỏa hoàn toàn. Ngọc Lâm phái tông môn tấn thăng hiển nhiên không thể nào nói tới.
- Chân Linh phái mặc dù thành công tấn thằng đại hình tông môn, nhưng trên thực tế nguy cơ của quý phái sợ rằng vừa mới bắt đầu.
Tiểu Bạch Vũ nói xong, Lục Bình ở một bên trầm mặc không nói, thâm tình trên mặt cũng cấp tốc biến ảo. Hiển nhiên lúc này trong đầu óc Lục Bình đang tiêu hóa những lời lúc nãy của Tiểu Bạch Vũ.
Trong lời nói của Tiểu Bạch Vũ hoặc có khoa đại, đặc biệt là Bắc Minh, Phi Linh phái vẫn diệt, có lẽ cũng không phải là Thủy Tinh cung thanh tẩy đối với hải ngoại bản thổ tông môn. Từ tin tức được Lục Bình nắm giữ xem ra, đặc biệt là Phi Linh phái vẫn lạc, chỉ sợ có ẩn tình khác, nhưng sau lưng tông môn đó vẫn diệt có Thủy Tinh cung làm thôi thú chủ yếu cũng không giả. Nói trên điểm này, Tiểu Bạch Vũ nói ngược cũng sự thật. Hơn nữa nhìn trên cách làm việc của Tiểu Bạch Vũ, sợ rằng Liệt Thiên Kiếm phái hôm nay cũng cảm nhận được Thủy Tinh cung tăng thêm áp lực. Cho nên mới không di du lực cố gắng liên hiệp hải ngoại tổng môn cùng với duyên hải tông môn chống chọi với Thủy Tinh cung.
Hồi lâu, Lục Bình thở dài nhẹ nhõm, hỏi:
- Tiền bối còn có một lý do liên quan tới văn bối tự thân sao không nói?
Tiểu Bạch Vũ thấy buồn cười, đáp:
- Ta và người đều là giáo giáo giả đương chi không thẹn trong tu sĩ cùng lứa. Thậm chí Tiêu mô năm đó lúc như người vậy, cũng chưa chắc có thể có thành tựu như ngươi. Tiêu mô phải lưu vong hai trăm năm bên ngoài, tiểu hữu cho là Thủy Tinh cũng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
- Một Tiểu Bạch Vũ đối với Liệt Thiên Kiếm phái có thể gây ra ra động tĩnh lớn như vậy, nếu lại xuất hiện một Lục Thiên Bình với Chân Linh phái,... hắc hắc, hải ngoại tu luyện giới sẽ loạn thành bộ dáng gì, nguy hiểm luôn muốn bóp chết trạng thái manh nha.
Lục Bình khẽ cười một tiếng, hỏi:
- Cho nên, thay vì ngồi chờ đối thủ tới cửa xẻ thịt, còn không bằng chủ động đánh ra?
Tiêu Bạch Vũ nhất thời cười. Ông ta biết trong lòng Lục Bình sợ rằng đã nhận đồng cách làm của ông ta.
Hai người không hẹn mà cùng nói sang chuyện khác. Lục Bình vốn muốn hỏi thăm ông ta chuyện có liên quan với Tử Dương cung đấu kiếm. Không ngờ Tiểu Bạch Vũ đối với lần này cũng không để trong lòng, ngược lại trên mặt hiện ra một tia nghiêm túc, châm chước nói:
- Ngày đó ở Thanh Minh giang tuy nói Tiêu mô đã từng mời Lục tiểu hữu lại bị cự tuyệt qua một lần, nhưng lần này Tiêu mô vẫn muốn lần nữa mời tiểu hữu gia nhập bọn ta. Ngày đó tiểu hữu tu vi không đủ, hiện giờ rất có tư cách ngồi ngang hàng cùng bọn ta, cho nên hy vọng tiểu hữu có thể nghiêm túc cân nhắc.
Lục Bình lần này cũng không lập tức cự tuyệt như ban đầu, mà nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Bạch Vũ hỏi:
- Các người rốt cuộc đang mưu đồ gì?
Sau khi Tiểu Bạch Vũ rời đi, Lục Bình tĩnh tọa suốt một ngày một đêm trong tình thất mà Thiên Huyền tông an bài cho hắn bên trong Thiên Huyền thành.
Tiểu Bạch Vũ bàn với Lục Bình hết thảy tổ chức của bọn họ, đồng thời cũng ý nghĩa Lục Bình cuối cùng đồng ý gia nhập trong đó.
Thứ dã tâm này thật kỳ diệu, khi hắn nghe được từ trong miệng người khác, cuối cùng cảm thấy bất khả tư nghị, khó có thể tin, đầm rồng hang hổ. Song khi mình quyết định tự mình tham dự trong đó, sau khi bị người đốt hết mầm móng trong lòng, khi đó mới phát hiện thì ra hết thảy đây đều cám dỗ như vậy, tiền cảnh quang minh như vậy, tương lai tốt đẹp như vậy.
Người có một dã tâm là không úy kỵ khiêu chiến, ngược lại, mỗi một lần khiêu chiến phủ xuống đều sẽ kích thích dã tâm của hắn. Thậm chí khi dã tâm của hắn khá lớn, hắn còn sẽ chủ động đi nghênh đón khiêu chiến, thậm chí chủ động đi tìm khiêu chiến.
Tiểu Bạch Vũ thổ lộ một ít mưu đồ chi tiết mặc dù thoạt nhìn cực kỳ điên cuồng, thế nhưng Lục Bình lại không thừa nhận cũng không được những ý nghĩ này đều có đầy đủ lý do chống đỡ, cũng không phải không có lý do thành công.
Mà một khi mưu đồ thành công, đối với chút người tham dự cùng với thế lực phía sau bọn họ mà nói, đều là một cuộc thiên đại kỳ ngộ, cũng không phải Lục Bình không động tâm.
Sau một ngày một đêm, khi Lục Bình giương mắt, ánh mắt sáng rực khiến cho khí chất cả người hắn biến đổi. Thần thái trù trừ mãn chí thiên nhiên dân một loại khí chất làm người ta tin tưởng, sùng bái thậm chí khuất phục.
Nếu như phải đi con đường này, thì bắt đầu từ việc khiêu chiến quyền uy của Thủy Tinh cung ở hải ngoại tu luyện giới vậy!
Đi ra khỏi tình thất, Hạ Hầu Vô Thương đang ở bên ngoài chờ nhìn Lục Bình mà cả người liền sửng sốt.
Lục Bình cười nói:
- Hạ Hầu huynh, nhìn chằm chằm tại hạ như vậy khiến cho Lục mỗ không chịu nổi nha!
Hạ Hầu Vô Thường thấy buồn cười, nói:
- Lục huynh cả người tựa hồ bất đồng với trước kia.
- Sao?
Lục Bình hỏi:
- Có gì bất đồng?
Hạ Hầu Vô Thương lắc đầu một cái, đáp:
- Nói không được, tựa hồ một ít chỗ cực kỳ giống Thất Phiến sự bá tổ, nhưng hoàn toàn nói không được.