Chân Linh Cửu Biến

Chương 1698: Khuếch trương (tiếp-4)



Hư không sau lưng Liên Nam lão tổ từ từ khai ích. Thất Phiến lão tổ đã lâu không gặp ánh mắt nhìn về phía Lục Bình lóe ra vẻ kiêng kỵ sâu hoắm: lấy tu vi của ông ta lúc này sắp bước vào Chân Linh không ngờ lại không chỗ nào ẩn trốn trước mặt Lục Bình.

- Ha ha ha ha, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên quả thật danh bất hư truyền!

Thủy Linh Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tuy là giọng nữ, nhưng trong thanh âm lại tự dưng sinh ra một cố ý vị hào mại cùng tán thưởng, đây hiển nhiên không là bản thân Thủy Linh Tử nói chuyện.

Ánh mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất nhanh sau đó hơi có sở ngộ, chắp tay với Thủy Linh Tử trước mắt, nói:

- Ra mắt Ngũ Hành lão tổ!

Thất Phiến lão tổ khe khẽ thở dài, nói:

- Quý phái giỏi bố cục sâu xa! Doanh Sơn Biệt Viện mấy trăm năm trước quật khởi với dãy núi Doanh Sơn, sớm đã thành toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới nhận đồng. Cho nên những năm gần đây ở Hà Bắc tu luyện giới khuếch trương cũng không làm người khác chú ý, nhưng chưa từng nghĩ là quý phái thủ bút, đợi đến lúc bọn ta thức tỉnh hối hận đã muộn vậy!

Nụ cười trên mặt của Lục Bình không nhìn ra ý tưởng chân thật của hắn, ngoài miệng lại nói:

- Nhưng cũng không muộn, hôm nay hai vị tiền bối thân đến, cũng khiến cho vãn bối nghe tiếng gió mà chạy rồi!

Thủy Linh Tử bị Ngũ Hành lão tổ lấy bí thuật phụ thân cười lớn một tiếng, nói:

- Vị Lục tiểu hữu này quả thật thú vị, lấy thực lực ngươi, nếu không phải Chân Linh tu sĩ chân thân thân đến, thiên hạ này còn có người nào là đối thủ của ngươi.

Một bên Thất Phiến lão tổ cũng nói:

- Quý phái bố cục sâu xa, địa phương ở Hà Bắc tu luyện giới đã bị quý phái chiếm cũng chính là chiếm, bọn ta không lời có thể nói. Chẳng qua là đến nơi này kính xin tiểu hữu thu tay lại, cũng tránh cho bọn ta đến lúc đó khó khăn.

Ngũ Hành lão tổ cười một tiếng “ha ha”, nói:

- Thất Phiến nói cũng chính là ý của lão phu!

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, trên mặt biểu lộ từ chối cho ý kiến, nhưng ánh mắt đang không ngừng lập lòe, không biết suy tư chút gì, hồi lâu mới nói:

- Thương Sơn bốn phía địa vực vạn dặm, Vũ Văn thế gia âm mưu thất bại, hôm nay nơi đó đã thành đất vô chủ, thế lực khắp nơi ở chỗ này đánh cuộc. Hai vị tiền bối lại còn có tâm tự cùng vãn bối thương thảo Hà Bắc tu luyện giới đất bần tích như thế này!

Ngũ Hành lão tổ thì cười lạnh nói:

- Tiểu hữu dù sao cũng là người hải ngoại, nếu được voi đòi tiên, sợ gặp phải Trung Thổ các phái cùng cừu địch.

Sự vui vẻ trên mặt Lục Bình nhất thời thu liễm, lạnh giọng hỏi:

- Tiền bối đây là đang uy hiếp ta sao?

Trên mặt Thủy Linh Tử biểu lộ ngẩn người, thanh âm của Ngũ Hành lão tổ mới truyền ra, nói:

- Không phải là uy hiếp, sự thật đã như thế!

Một bên Thất Phiến lão tổ thở dài một cái, nói:

- Kính xin tiểu hữu thận trọng cân nhắc!

Thần sắc trên mặt Lục Bình càng lúc càng ấm lãnh, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn gật đầu một cái, nói:

- Nếu không thể hướng nam, như vậy bốn phái trở về hướng tây. Đất Tây Bắc Hậu Thổ tông cùng bốn phái có cừu oán lớn, thù này cũng không thể không báo!

Thất Phiến lão tổ cùng Ngũ Hành lão tổ hai người nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt với nhau, cuối cùng vẫn là Ngũ Hành lão tổ hỏi:

- Tiểu hữu chưa từng nghĩ quá xấu với Tử Dương cung sao?

Lục Bình mặt lạnh đáp:

- Tại hạ tự có phân tấc, không cần hai vị phí tâm chỉ điểm. Hai vị chỉ cần đáp ứng tại hạ đến thời điểm đó sẽ không can thiệp hành động của bổn phái!

Ngũ Hành lão tổ trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:

- Hậu Thổ tổng hôm nay cũng bất quá miễn cưỡng duy trì chiêu bài của đại hình tông môn, chỉ cần quý phái không hề lướt qua Ngọc Lan Hà lấy nam, Doanh Hà lấy đông nữa, như vậy bọn ta tự sẽ không can thiệp quý phái hành động.

Ánh mắt của Lục Bình lại chuyển sang Thất Phiến lão tổ, lại thấy ông ta cũng gật đầu nói:

- Nếu thế thì cứ quyết định như vậy đi!

- Chậm đã!

Thất Phiến lão tổ hai mắt híp một cái, một bên Ngũ Hành lão tổ lại không vui hỏi:

- Chẳng lẽ tiểu hữu muốn đổi ý?

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, nói:

- Vãn bối chỉ muốn hỏi một câu, hôm nay tình thế của Thương Sơn thế nào rồi?

Thất Phiến hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Quý phái ở Trung Thổ bố cục sâu như thế, chẳng lẽ không biết trạng huống của Trung Thổ hôm nay?

Lục Bình cười một tiếng “hắc hắc”, đáp:

- Vốn còn không quá tin chắc, nhưng hôm nay thấy hai vị cũng tin tám chín phần mười!

Ngôn ngữ của Ngũ Hành lão tổ thông qua thanh âm của bén nhọn Thủy Linh Tử từ trong miệng truyền ra, hỏi:

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Lục Bình nghiêm mặt đáp:

- Văn bối muốn Thương Sơn sự hình linh thạch khoáng mạch phần ngạch!

- Vọng tưởng!

Ngũ Hành lập tổ không chút nghĩ ngợi liền giận dữ nói:

- Hôm nay Trung Thổ các phái tranh nhau, vì chính là cái linh thạch khoáng mạch đó. Ngươi một nhà hải ngoại tông môn tham dự, tất nhiên sẽ phải chịu Trung Thổ các phái liên thủ để chế, thậm chí có thể đem Ngũ Hành tông cùng Thiên Huyền tông ta kéo xuống nước đi!

Lục Bình cười nói:

- Tu luyện giới cự hình linh thạch khoáng mạch từ trước đến giờ không thể nói một nhà độc thôn. Chính là cái của Thương Sơn, ban đầu Vũ Văn thế gia cũng bất quá bởi vì địa lợi chiếm cứ trong đó bốn thành phần ngạch thôi. Hôm nay Trung Thổ các phái ở Thương Sơn tranh đoạt thế lực chân không do Vũ Văn thế gia lưu lại, bốn thành linh thạch quáng phần ngạch cũng trọng yếu nhất. Hai vị nếu không đáp ứng, vãn bối đi tìm cầu xin Tử Dương cung trợ giúp. Bổn phái chỉ muốn phân thượng một chén canh nho nhỏ, xem ra hôm nay Tử Dương cung trợ giúp bốn phái tất nhiên rất hoan nghênh...

Thất Phiến lão tổ cắt đứt Lục Bình trầm giọng nói:

- Đừng quên, Chân Linh phái cuối cùng là hải ngoại tông môn, Tử Dương cung cũng chưa chắc muốn chọc chúng giận!

Hai hàm răng của Lục Bình theo nụ cười của hắn lóe ra hàn mang sâm sâm dưới ánh nắng đang mọc lên ở phương đông, cười nói:

- Ai nói bốn phái muốn tham dự trong đó, rõ ràng là Hà Bắc tu luyện giới đại hình tông môn Doanh Sơn Biệt Viện mới vừa tấn cấp quật khởi muốn tham dự trong đó thôi.

Thiên Tượng lão tổ cùng Liễu Thiên Linh nhìn về bóng lưng của Đạo Thắng lão tổ phía trước dần dần bị mây mù che khuất, so sánh với lúc bóng lưng càng thêm cao ngất. Đứng phía sau hai người chính là Ân Thiên Sở cả người trên dưới bị máu tươi xâm nhiễm, sắc mặt tái nhợt hắn lúc này nhìn qua càng thêm mấy phần lạnh lùng.

Thiên Tượng lão tổ thở dài một cái, trong thần sắc thoáng qua một đạo tâm tình khó nén, thấp giọng nói:

- Đạo Thắng sống không được bao lâu nữa rồi!

- Hy vọng cuối cùng đã tan biến, tâm đã chết, sống bất quá là vì chống đỡ Huyền Linh phát truyền thừa cuối cùng mà thôi!

Ân Thiên Sở lạnh giọng nói:

- Vậy hãy toàn diệt đi, để tránh khỏi phải dưỡng hổ di hoạn!

Liễu Thiên Linh cười nói:

- Âu Dương Duy Kiếm đã chết. Đạo Thắng sinh cơ trôi qua tất nhiên mệnh không lâu. Huyền Linh phái đã không đáng để lo, nhưng truyền thừa lại cần cùng mấy nhà tông môn khác cất giữ xuống. Ít nhất bốn phái còn cần ở Bắc Hải cất giữ một ít địch nhân dùng để ma luyện trảo nha, để tránh ngày sau bốn phái có những đệ tử bất tài mất lòng tiến thủ, ý đồ khốn thủ Bắc Hải mà trở thành dạ lang tự cao tự đại.

Thiên Tượng lão tổ cũng nghiêng đầu nhìn Ân Thiên Sở một cái, hỏi:

- Kế tiếp người có tính toán gì không?

Trong thần sắc Ân Thiên Sở thoáng qua một đạo kiến nghị, đáp:

- Dưỡng thương, bế quan, chuẩn bị tiến vào Thuần Dương!