Chân Linh Cửu Biến

Chương 1750: Hóa huyết



Trong tay của Sở Phiên Vân tuy nói có ba món di thuế của Giao đạo nhân để lại cho Bích Hải linh xà nhất tộc, sau khi khoác lên người khiến cho tu vi của ông ta tạm thời đạt tới Chân Linh đệ nhất cảnh viên mãn cảnh giới.

Nhưng mà loại rút ra tu vi cao cuối cùng không phải là thực lực tự thân của ông ta. Ông ta so với Long Hòe, Lục Bình, Hạng lão tổ và Hồ Điệp Tiên Tử bốn vị tu sĩ chân chính dựa vào thực lực tự thân thành tựu đệ nhất cảnh viên mãn vẫn kém một bậc. Lúc này ông ta lại đụng phải chân thân Khôi Lỗi của Hổ đạo nhân, khi đấu pháp các loại thần thông rộng rãi phóng khoáng, toàn bộ đều là dùng thủ đoạn lấy cứng đối cứng. Vừa khéo Sở Phiên Vân không có thần thông bí thuật tránh né như Hồ Điệp Tiên Tử, chỉ có thể nhắm mắt tiếp lấy. Mấy hiệp đi qua, Sở Phiên Vân đã mệt mỏi kiệt lực, bị Hổ đạo nhân khối lối một chùy đập bay, thoi thóp hơi tàn.

Lục Bình lấy kiếm thuật thần thông thành danh, nhưng đặc chất của kiếm thuật bản thân lại phần nhiều là khinh linh quỷ biến. Nếu nói trên một điểm thuần túy kiếm thuật thiên phú, Lục Bình thật ra không so được Tiêu Bạch Vũ.

Thế nhưng chân nguyên của Lục Bình đi là lộ số hùng hồn dày cộm nặng nề trùng điệp không dứt. Cảnh này khiến kiếm thuật thần thông của hắn lúc thi triển lại thêm cái đặc điểm lấy lực một cân đối chọi gấp cả chục lần. Sau khi hai người kết hợp, kiếm thuật của hắn biến hóa tuy không đa dạng bằng Tiêu Bạch Vũ, nhưng càng nhiều hơn là dùng kiếm thuật thần thông lấy thế đè người.

Nhưng mà lần này đối mặt một đạo linh quang ba tấc trước mắt lấy thần thông hội tụ Tinh Không Nguyên Khí ngưng tụ mà thành, dưới tình huống chân nguyên hùng hồn tương đương, không cách nào lấy thế đè người, Lục Bình không được không đem hết sức lực bản lãnh biến hóa kiếm thuật thần thông của mình thi triển đến mức tận cùng, hết sức muốn đem đạo linh quang vậy trong kiếm quang của Chân Linh Chi Kiếm.

Trừ kiếm thuật thần thông ra, các loại bản nguyên thần thông ngưng tụ những năm gần đây sau khi Lục Bình thành tựu Chân Linh đều toàn bộ thi triển ra, chỉ vì ngăn cản đạo linh quang ba tấc được nhất thời nữa khắc, để sáng lập thời cơ cho Tiêu Bạch Vũ ở một bên liên thủ với Mễ Huyền Sách vậy công diệt con Khôi Lỗi do Thiền đạo nhân chân thân chế tạo ra đó.

Thiền đạo nhân khi xưa cầm trong tay Hóa Huyết Thần Châm tung hoành thiên hạ, thần thông của bà ta phần lớn có liên quan tới cái này. Hôm nay Thiền đạo nhân chân thân được Khôi Lỗi chống đỡ lên, nhưng thủ đoạn chưa hề thay đổi. Chỉ là do không có Hóa Huyết Thần Châm khai thiên thần khí, con Khôi Lỗi này lợi dụng một cây Hóa Huyết Thần Châm vào khoảng ba tấc của mình lấy hơn phân nửa tinh hoa ngưng tụ thành, uy lực của nó vẫn mạnh, vẫn biến hóa quỷ dị, vẫn khiến cho Lục Bình trong quá trình ứng đối nơm nớp lo sợ.

Mà chân thân khối lỗi của Thiền đạo nhân sau khi đem hơn phân nửa tinh nguyên trong cơ thể ngưng tụ thành một cây linh quang châm, bản thân bởi vì chân nguyên hao tổn mà khiến cho thủ đoạn của bà ta bị hạn chế lớn. Đối mặt Tiêu Bạch Vũ cùng với Mê Huyền Sách hai người nhân cơ hội liên thú vây công, trong lúc nhất thời cũng lộ ra luống cuống tay chân lo đỡ trái chống phải!

Tu vi bản thân Tiêu Bạch Vũ ở đệ nhất cảnh hậu kỳ, làm kiếm tu thiên phú cực cao, chiến lực bản thân của ông ta so với đệ nhất cảnh viên mãn Chân Linh tu sĩ chỉ kém hơi yếu một đường thôi.

Lúc này đối mặt một cỗ Thiền đạo nhân khôi lỗi bị Lục Bình dính dấp hơn phân nửa tinh lực, một thanh khai thiên đoạn kiếm trong tay ông ta ép khối lối tu sĩ trước mắt phải cố thử thất bị. Hơn nữa Mê Huyền Sách một bên tiếp ứng, hộ thân thần thông của khôi lỗi chân thân sớm đã bị ông ta đâm vào bể tan tành. Cái khăn che trên mặt không biết vì sao khi đó bị một đạo kiếm khí cắt rách, trên người cũng thêm mấy đạo vết thương bị kiếm khí rót vào. Bản nguyên chi khí tinh thuần tán dật đi ra từ trong vết thương.

Khôi lỗi đạo nhân bị chế thành khôi lỗi, thương thế trên người chỉ cần không phải thân thể bị phân giải lập tức trong thời gian ngắn sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn. Trong vết thương mặc dù không có máu tươi chảy ra, nhưng trong thân thể cố khối lối cùng ngưng tụ áp súc Bản nguyên chi khí nồng đặc, lúc này theo vết thương tận dật ra phía ngoài, thời gian dài cổ khối lội đương nhiên không kiên trì nổi.

Khôi Lỗi đó dường như có chút hiểu tự thân đã đến lúc sinh tử tồn vong, hết sức muốn triệu hồi đạo linh quang ba tấc ngưng tụ tự thân hơn phân nửa tinh nguyên. Chỉ cần linh quang vào cơ thể thực lực của bản thân sẽ tăng mạnh, cho dù không địch cũng có thể tận lực chạy trốn, ít nhất không cần bị người kích phá như vậy.

Thế nhưng Lục Bình cùng đạo linh quang đeo bám thời gian dài như vậy, sớm đã ngờ tới khối lội đạo nhân sẽ có cử chỉ này. Vì vậy Lục Bình không tiếc hao tổn đại lượng chân nguyên trong cơ thể, phút chốc thi triển ra “Thương Hải Tang Điền quyết” trì trệ tốc độ của linh quang châm, ngự sử Chân Linh Chi Kiếm thi triển ra một bộ kim chúc tính bổn nguyên kiếm thuật thần thông, gọi là Vạn Kiếm Quy Tông quyết”. Đầu tiên là chức thành một mảnh võng kiếm gió thổi không lọt giữa không trung. Rồi sau đó võng kiếm co rúc lại, mấy vạn đạo kim chúc tính kiếm quang liên phiên giảo sát. Một mảnh linh quang tiết bạo tán bay loạn, sanh sanh chém nát bấy một đạo linh quang châm nồng súc.

Không có linh quang châm chống đỡ, cổ chân thân khối lội của Thiền đạo nhân bị phế bỏ hơn phân nửa thực lực. Tiêu Bạch Vũ nhân cơ hội lần nữa phá vỡ hộ thân thần thông của khôi lỗi đạo nhân. Khai thiên đoạn kiếm trực tiếp ghim về phía buồng tim của bà ta.

- Không được!

Một tiếng thét chói tại truyền tới từ đàng xa. Một mảnh ánh sáng đỏ như màu máu từ chỗ cực xa phá vỡ hư không trong nháy mắt đã bắn về phía sau ót Tiêu Bạch Vũ, ép ông ta không thể không thu kiếm về tự cứu.

Phút chốc một đạo huyết quang thoáng hiện, cho dù Lục Bình cách đạo huyết quảng còn có một khoảng cách cũng đột nhiên cảm thụ một cỗ khí tức rợn cả tóc gáy đánh tới. Tóc gáy cả người chợt nổi lên, huyết mạch trong cơ thể nháy mắt đều có một loại cảm giác thấm vào ra phía ngoài.

Linh bảo thật lợi hại! Linh bảo quỷ dị hơn nữa mạnh mẽ bực này trừ Hóa Huyết Thần Chân một trong khai thiên thần khí còn có cái nào?

Một mảnh kiếm quang nổ tung từ trong huyết quang, Tiêu Bạch Vũ tránh được huyết quang xâm nhập. Thế nhưng Khôi Lỗi đạo nhân cũng nhận cơ hội đánh lui Mễ Huyền Sách kiềm chế, hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh.

Tiêu Bạch Vũ mặc dù bị người đánh trộm, nhưng ông ta chưa hề tức giận phản kích, mà là nhìn về một đạo thất sắc độn quang từ xa đến gần sau lưng. Phi kiếm trong tay chấn động cả lên, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hồ Điệp Tiên Tử này là ý gì. Người đó chẳng qua là một cỗ khôi lỗi, không còn là khai thiên tổ sư của Thiên Chi nhất mạch ngươi!

Tiêu Bạch Vũ đương nhiên biết rõ một kích Hóa Huyết Thần Châm vừa rồi nhìn như nguy hiểm, thực ra Hồ Điệp Tiên Tử cũng không toàn lực xuất thủ. Nếu không lấy uy năng của khai thiên thần khí Hóa Huyết Thần Châm, đánh lén ngự sử trong tay của Hồ Điệp Tiên Tử đệ nhất cảnh viên mãn, Tiêu Bạch Vũ vừa rồi cho dù không chết cũng phải bị thương nặng. Cũng chính bởi vì như vậy, sau khi Tiêu Bạch Vũ đổ ra một kích của Hồ Điệp Tiên Tử, mới không lập tức xuất thủ phản kích.

Thất sắc độn quang đó rơi xuống, như cũ là lụa trắng che mặt, nhưng đổ mồ hôi lâm ly thở hồng hộc. Thần thái của Hồ Điệp Tiên Tử lại có vẻ thảm hại dị thường thấy khối lối chân thân của Thiền đạo nhân như cũ rút đi, giữa chân mày đang lúc thoáng buông lỏng, hướng Tiêu Bạch Vũ bồi lễ nói:

- Tiêu đạo hữu chớ trách, thấy tổ sự chân thân của Thiền Chi nhất mạch của ta như thế bị huy đi, trong lòng khó tránh khỏi cảm khái, cho nên xuất thủ làm hỏng đi mưu tính của chư vị, thiếp thân xin hướng chư vị bồi tội!&